TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 84
Chương 84

"Không phải độc! Nếu ngươi không làm, ta sẽ gϊếŧ ngươi ngay bây giờ, không cần chờ đến lúc tổ mẫu biết!"

Nói rồi, Liễu Vân Hàn thực sự siết chặt nắm đấm, ánh mắt nguy hiểm làm Liễu Vân Dao sợ hãi lùi lại, hét lên kinh hoàng.

"Im ngay!"

Một tiếng quát lớn khiến cô gái nhỏ lập tức im bặt, chỉ còn tiếng nức nở nghẹn ngào.

"Sao? Chẳng lẽ ngươi không ghét con nhóc đó? Các ngươi đều là thứ nữ, nhưng tổ mẫu chỉ thương yêu mình nàng. Một khối phỉ thúy to như vậy, tổ mẫu từng tặng ngươi chưa?"

Liễu Vân Hàn nhớ lại lời dạy của Hầu gia: muốn khiến người khác cam tâm tình nguyện làm việc cho mình, nhất định phải hiểu họ muốn gì, sau đó cho họ thứ đó.

Đúng vậy, tổ mẫu chưa từng cho nàng bất cứ thứ gì. Nhớ lần đầu gặp Lục tỷ, người đó chỉ mặc áo thô sờn, dáng vẻ rụt rè, thế nhưng ánh mắt lại lộ rõ sự ngưỡng mộ khi nhìn chiếc váy đẹp trên người nàng.

Lòng hư vinh của Liễu Vân Dao được thỏa mãn vào lúc đó. Các tỷ tỷ khác mặc còn đẹp hơn nàng, chưa từng có ai ngưỡng mộ nàng cả.

"Vậy… đây là gì?"

"Thứ này sẽ khiến con nhóc đó đau khổ đến chết. Chỉ cần ngươi làm xong, ta sẽ nhờ mẫu thân tặng ngươi vài món trang sức và váy áo đẹp."

"Thật… thật sao?"

"Tất nhiên, Tam ca nói là giữ lời!"

Khóe miệng Liễu Vân Hàn khẽ nhếch lên một nụ cười đầy toan tính.

Từ trong phòng bước ra, Liễu Vân Dao siết chặt chiếc bình sứ trong tay. Các nha hoàn đợi bên ngoài từ đầu đã nghe thấy tiếng khóc của tiểu thư, sợ hãi đến mức suýt đi báo Nhị di nương. Nhưng sau đó tiếng khóc im bặt, họ lại lo lắng không biết liệu có phải Tam thiếu gia đã gϊếŧ tiểu thư hay không.

"Tiểu thư, người không sao chứ? Tam thiếu gia không làm gì người chứ?"

Các nha hoàn thi nhau hỏi han, Liễu Vân Dao sắc mặt tái nhợt, miễn cưỡng lắc đầu:

"Không… không sao."

Trái tim nhỏ của nàng vẫn đang đập thình thịch, bắt đầu hối hận vì đã đồng ý với Tam ca một cách quá dễ dàng. Nàng biết, Tam ca nhất định vì chuyện tối qua mà tức giận Lục tỷ, còn nàng lại quá xui xẻo khi bị Tam ca bắt gặp trong hoa viên.

Trở về phòng, Nhị di nương đã ngồi đợi sẵn:

"Vân Dao, con về rồi."

Chỉ khi ở trong viện của mình, di nương mới dám gọi thẳng khuê danh của các tiểu thư. Nếu trước mặt phu nhân, bà chỉ có thể gọi nàng là Thất tiểu thư.

"Di nương…"

"Đến đây, mau nhìn xem, đây là gì?"

Chỉ thấy trên bàn bày hai chiếc hộp gấm, Liễu Vân Dao tò mò bước lên, bên trong là một chiếc trâm cài tóc và một đôi khuyên tai!

"Đẹp quá đi mất!"

"Đây là phu nhân gửi đến. Hôm nay không biết phu nhân gặp gió gì mà lại bảo trang sức của con ít quá, nên cho người mang đến hai món này. Di nương thấy, giá trị hai món này không hề nhỏ đâu."

Lúc này, mọi lo lắng trong lòng Liễu Vân Dao đã bị ném lên chín tầng mây. Nàng vui vẻ cầm chiếc trâm lên thử trên tóc, rồi lại cầm đôi khuyên tai so sánh.

So với Tứ tỷ, trong mắt di nương, nàng vẫn luôn bị coi là có phần đần độn. Dù gia cảnh nhà mẹ đẻ của di nương cũng khá giả, nhưng trang sức và váy áo của Tứ tỷ lúc nào cũng nhiều hơn nàng. Từ lâu, Liễu Vân Dao luôn cho rằng mình là thứ nữ có hoàn cảnh thê thảm nhất trong cả Hầu phủ.

Thế nhưng, từ khi Lục tỷ xuất hiện, một thứ nữ sinh ra đã không còn mẹ, Liễu Vân Dao mới nhận ra, trong Hầu phủ này còn có người thê thảm hơn nàng. Cảm giác này thật tốt!

6

0

1 tháng trước

6 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.