0 chữ
Chương 80
Chương 80
"Tổ mẫu."
"Vân Hàn, cháu làm gì trong viện của Lục muội thế?"
Lão phu nhân nhìn đứa cháu trai, trong lòng càng thêm bực bội. Tưởng rằng gửi hắn đi biên cương có thể rèn giũa tính cách, ai ngờ càng thêm ngang ngược.
"Tổ mẫu, hôm nay mẫu thân mở tiệc đón gió cho cháu, mọi người đều đến, chỉ có Lục muội là không. Nàng sai người mang đến món quà không đáng gì, rõ ràng không coi cháu ra gì!"
"Thư Nhi, con đã tặng gì cho Tam ca vậy?"
Xuân Hương lập tức đưa hộp quà ra. Khi mở nắp, bên trong là một chiếc đai thắt lưng nạm ngọc bích.
Mọi người đều ngạc nhiên. Một thứ nữ mà lại sở hữu thứ quý giá như vậy?
Liễu Vân Hàn cũng sững sờ. Không phải nói nàng từ nơi sơn dã đến sao, sao lại có món đồ thế này?
"Đây không phải chiếc ngọc bích ta tặng con sao? Không đeo lại mang tặng cho Tam ca à?" Lão phu nhân nhìn Vân Thư với vẻ khó hiểu.
Lời này khiến các tiểu thư khác càng thêm ghen tỵ. Tổ mẫu lại tặng nàng món đồ tốt đến vậy!
"Tổ mẫu, Thư nhi nào xứng đáng mang ngọc bích này. Tam ca từ biên cương trở về, địa vị hiển hách, nên con sai người làm thành đai lưng để hợp với thân phận của huynh ấy." Vân Thư đáp, ánh mắt khẽ lộ vẻ ấm ức.
"Chỉ là… không ngờ món quà này trong mắt Tam ca lại chẳng đáng giá chút nào."
"Không phải đâu mẫu thân, Tam thiếu gia chỉ nhất thời hiểu lầm, tưởng Lục tiểu thư không nể mặt nên mới tới tìm hiểu, còn chưa kịp mở quà mà!" Lôi thị vội đứng ra giải vây.
"Thật sao? Nhưng ta nghe có tiếng đập đồ mà."
"Tam thiếu gia đi nhanh quá, vô ý đá đổ chậu hoa thôi." Lôi thị tiếp tục chống chế.
Ánh mắt lão phu nhân nhìn bà ngày càng lạnh lẽo. Lôi thị gượng cười, đổi giọng trách móc:
"Nhưng Lục tiểu thư cũng không đúng. Tam thiếu gia vừa trở về đã mong muốn gặp lại muội muội được đón từ nơi xa xôi về. Ai ngờ nàng không đến, khiến Tam thiếu gia không khỏi thất vọng."
Bầu không khí im lặng bao trùm. Lôi thị cảm nhận được ánh mắt bất mãn của lão phu nhân, lòng thầm nghĩ: Con nha đầu khốn kiếp này chắc chắn đã nói gì đó với lão phu nhân!
Lão phu nhân đột nhiên lên tiếng, giọng sắc lạnh:
"Ta thân thể không khỏe, nên bảo Thư nhi đến chăm sóc ta. Chuyện này cũng cần phải báo cho ngươi sao?"
"…"
Lôi thị cứng họng. Điều này không thể nào! Nếu Vân Thư ở viện của lão phu nhân, người mà bà sai đi canh phải phát hiện ra. Lôi thị càng nghĩ, càng cảm thấy Lục tiểu thư này khó đối phó hơn mình tưởng.
"Tổ mẫu thân thể không tốt, chi bằng để Nhị tỷ chăm sóc! Nhị tỷ chu đáo hơn nha đầu từ sơn dã về như nàng ta!" Liễu Vân Hàn nhìn Vân Thư bằng ánh mắt khinh thường. Nha đầu gầy gò này có điểm nào đáng để tổ mẫu yêu quý?
"Nha đầu từ sơn dã?" Lão phu nhân hít sâu một hơi, giọng nói mang ý tứ sâu xa:
"Nhị tỷ con đúng là rất chu đáo."
Lời này khiến Liễu Vân Hoa giật mình, không dám ngẩng đầu nhìn lão phu nhân.
"Thư nhi, con chẳng phải nói đã chuẩn bị hương liệu an thần cho tổ mẫu sao? Chúng đâu rồi?"
"Tổ mẫu, chúng được đặt trên bàn trong phòng."
"Trên bàn trong phòng..." Sắc mặt Liễu Vân Hàn biến đổi. Không phải là những thứ hắn vừa đập nát đó chứ?
Lúc này, Xuân Hương chợt hiểu ra sự thông minh của Lục tiểu thư mà lão phu nhân thường nhắc đến. Thực ra, hương liệu đã được Lục tiểu thư làm thành túi nhỏ và treo dưới mái hiên phơi nắng ở hậu viện. Nàng ấy nói rằng phơi nắng sẽ giúp hương liệu bền lâu hơn.
"Vân Hàn, cháu làm gì trong viện của Lục muội thế?"
Lão phu nhân nhìn đứa cháu trai, trong lòng càng thêm bực bội. Tưởng rằng gửi hắn đi biên cương có thể rèn giũa tính cách, ai ngờ càng thêm ngang ngược.
"Tổ mẫu, hôm nay mẫu thân mở tiệc đón gió cho cháu, mọi người đều đến, chỉ có Lục muội là không. Nàng sai người mang đến món quà không đáng gì, rõ ràng không coi cháu ra gì!"
"Thư Nhi, con đã tặng gì cho Tam ca vậy?"
Xuân Hương lập tức đưa hộp quà ra. Khi mở nắp, bên trong là một chiếc đai thắt lưng nạm ngọc bích.
Mọi người đều ngạc nhiên. Một thứ nữ mà lại sở hữu thứ quý giá như vậy?
Liễu Vân Hàn cũng sững sờ. Không phải nói nàng từ nơi sơn dã đến sao, sao lại có món đồ thế này?
"Đây không phải chiếc ngọc bích ta tặng con sao? Không đeo lại mang tặng cho Tam ca à?" Lão phu nhân nhìn Vân Thư với vẻ khó hiểu.
"Tổ mẫu, Thư nhi nào xứng đáng mang ngọc bích này. Tam ca từ biên cương trở về, địa vị hiển hách, nên con sai người làm thành đai lưng để hợp với thân phận của huynh ấy." Vân Thư đáp, ánh mắt khẽ lộ vẻ ấm ức.
"Chỉ là… không ngờ món quà này trong mắt Tam ca lại chẳng đáng giá chút nào."
"Không phải đâu mẫu thân, Tam thiếu gia chỉ nhất thời hiểu lầm, tưởng Lục tiểu thư không nể mặt nên mới tới tìm hiểu, còn chưa kịp mở quà mà!" Lôi thị vội đứng ra giải vây.
"Thật sao? Nhưng ta nghe có tiếng đập đồ mà."
"Tam thiếu gia đi nhanh quá, vô ý đá đổ chậu hoa thôi." Lôi thị tiếp tục chống chế.
Ánh mắt lão phu nhân nhìn bà ngày càng lạnh lẽo. Lôi thị gượng cười, đổi giọng trách móc:
Bầu không khí im lặng bao trùm. Lôi thị cảm nhận được ánh mắt bất mãn của lão phu nhân, lòng thầm nghĩ: Con nha đầu khốn kiếp này chắc chắn đã nói gì đó với lão phu nhân!
Lão phu nhân đột nhiên lên tiếng, giọng sắc lạnh:
"Ta thân thể không khỏe, nên bảo Thư nhi đến chăm sóc ta. Chuyện này cũng cần phải báo cho ngươi sao?"
"…"
Lôi thị cứng họng. Điều này không thể nào! Nếu Vân Thư ở viện của lão phu nhân, người mà bà sai đi canh phải phát hiện ra. Lôi thị càng nghĩ, càng cảm thấy Lục tiểu thư này khó đối phó hơn mình tưởng.
"Tổ mẫu thân thể không tốt, chi bằng để Nhị tỷ chăm sóc! Nhị tỷ chu đáo hơn nha đầu từ sơn dã về như nàng ta!" Liễu Vân Hàn nhìn Vân Thư bằng ánh mắt khinh thường. Nha đầu gầy gò này có điểm nào đáng để tổ mẫu yêu quý?
"Nhị tỷ con đúng là rất chu đáo."
Lời này khiến Liễu Vân Hoa giật mình, không dám ngẩng đầu nhìn lão phu nhân.
"Thư nhi, con chẳng phải nói đã chuẩn bị hương liệu an thần cho tổ mẫu sao? Chúng đâu rồi?"
"Tổ mẫu, chúng được đặt trên bàn trong phòng."
"Trên bàn trong phòng..." Sắc mặt Liễu Vân Hàn biến đổi. Không phải là những thứ hắn vừa đập nát đó chứ?
Lúc này, Xuân Hương chợt hiểu ra sự thông minh của Lục tiểu thư mà lão phu nhân thường nhắc đến. Thực ra, hương liệu đã được Lục tiểu thư làm thành túi nhỏ và treo dưới mái hiên phơi nắng ở hậu viện. Nàng ấy nói rằng phơi nắng sẽ giúp hương liệu bền lâu hơn.
2
0
1 tháng trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
