0 chữ
Chương 74
Chương 74
Mở cửa sổ, làn gió sớm mang theo hương thơm thoang thoảng của hoa ngọc lan. Vân Thư cúi đầu, thấy trên bậu cửa có hai nhành hoa ngọc lan nhỏ xinh.
Ai đã đặt ở đây?
Nàng đưa tay nhặt những nhành hoa, đưa lên mũi ngửi. Khung cảnh yên bình này vô tình lọt vào tầm mắt của một người trong bóng tối, biến thành sự dịu dàng khôn xiết.
"Thư tỷ, tỷ dậy rồi à?!"
Giọng nói lười biếng của Phượng Linh vang lên từ phía sau. Cô bé duỗi người, mỉm cười nhìn nữ tử bên cửa sổ.
"Ừ, vết thương còn đau không?"
Phượng Linh động động cổ chân, tươi cười đáp:
"Không đau nữa! Sau này nếu bị thương, ta chỉ dùng thuốc của Thư tỷ thôi!"
Trẻ nhỏ vô tư, sao đã nghĩ đến chuyện "sau này bị thương"?
"Trời vẫn còn sớm, ta ra ngoài hái ít thảo dược, muội cứ ngủ thêm đi."
Phượng Linh phụng phịu, "Thư tỷ, gọi ta là Linh Nhi được không? Tam ca cũng gọi ta như vậy!"
"...Linh Nhi."
"Tốt quá! Linh Nhi sẽ ngủ thêm một chút!" Cô bé vui vẻ đắp chăn lại, nở nụ cười rạng rỡ như vừa được ăn mật ngọt.
Khi đi ngang qua viện của Thái tử, Vân Thư gặp một nữ tử với gương mặt u ám bước tới.
Mắt của Liễu Vân Hoa hõm sâu, trên da xuất hiện quầng xanh tím, dường như cả đêm không ngủ được. Thấy Vân Thư, nàng ta lập tức dừng bước, biểu cảm tràn đầy căm hận và giận dữ.
Tuy nhiên, Vân Thư lại quay bước về hướng khác.
"Đứng lại!"
Vân Thư khẽ dừng chân, quay đầu lại, nét mặt điềm tĩnh nhìn vào gương mặt đang phẫn nộ kia:
"Đích tỷ có chuyện gì sao?"
Giả ngây giả dại! Liễu Vân Hoa căm tức. Nàng ta ghét nhất dáng vẻ yếu đuối của Vân Thư, lại luôn biết cách phá hỏng mọi chuyện tốt của mình. Nàng ta nghiến răng nói:
"Đừng tưởng rằng Thái tử biết ngươi cứu người thì ngươi sẽ hóa phượng hoàng. Đừng quên, ta là đích nữ của Hầu phủ, còn ngươi chỉ là thứ nữ không ai cần, là tai họa bị mọi người khinh miệt!"
Nghe những lời này, Vân Thư chỉ nhàn nhạt đáp:
"Đích tỷ nói phải."
"Ngươi… ngươi…"
"Thái tử chắc sắp tỉnh rồi, đích tỷ không qua đó sao?"
Một câu nói tưởng như vô tình lại đâm thẳng vào lòng Liễu Vân Hoa. Từ khi Thái tử biết sự thật, người đã khéo léo từ chối sự chăm sóc của nàng. Chẳng lẽ những ngày qua không đủ để cảm động Thái tử? Nhất định là tại con bé này, chắc chắn nó đã giở trò!
Vân Thư không quan tâm đến nàng ta nữa, rảo bước vào rừng cây.
Nàng biết rõ rằng nếu muốn giấu chuyện mình cứu Thái tử, có rất nhiều cách. Nhưng nàng cố tình để Thái tử biết, bởi mục tiêu của nàng không phải làm Thái tử phi. Nàng chỉ muốn đòi lại tất cả từ hai kẻ đã đẩy mình vào cảnh khốn cùng!
Người trong bóng tối nhìn theo cảnh này, ánh mắt lạnh lùng dõi theo Liễu Vân Hoa tức giận bỏ đi. Hắn tự hỏi, chẳng lẽ Vân Thư từ trước đến nay đều sống trong môi trường như vậy? Còn câu "tai họa" kia lại có nghĩa gì?
Sắp phải rời đi, nghĩ đến việc không thể thường xuyên nhìn thấy gương mặt điềm tĩnh của nàng, lòng Phượng Lăng dâng lên nỗi trống trải kỳ lạ.
Đang cúi người nhặt thảo dược, Vân Thư chợt cảm thấy có ánh nhìn đặt lên mình. Nàng đứng thẳng dậy, quay đầu lại, thấy một nam tử đứng dưới gốc cây không xa.
Ánh mắt nàng thoáng chút ngạc nhiên. Phượng Lăng trong chớp mắt đã đến trước mặt nàng.
"Lục tiểu thư, ta đến để cáo biệt."
Cáo biệt?
"Xe ngựa đã đợi dưới chân núi. Linh Nhi không chịu đi, vừa bị tứ đệ ta bế lên xe, vô tình làm rách ga giường của tiểu thư."
Ai đã đặt ở đây?
Nàng đưa tay nhặt những nhành hoa, đưa lên mũi ngửi. Khung cảnh yên bình này vô tình lọt vào tầm mắt của một người trong bóng tối, biến thành sự dịu dàng khôn xiết.
"Thư tỷ, tỷ dậy rồi à?!"
Giọng nói lười biếng của Phượng Linh vang lên từ phía sau. Cô bé duỗi người, mỉm cười nhìn nữ tử bên cửa sổ.
"Ừ, vết thương còn đau không?"
Phượng Linh động động cổ chân, tươi cười đáp:
"Không đau nữa! Sau này nếu bị thương, ta chỉ dùng thuốc của Thư tỷ thôi!"
Trẻ nhỏ vô tư, sao đã nghĩ đến chuyện "sau này bị thương"?
"Trời vẫn còn sớm, ta ra ngoài hái ít thảo dược, muội cứ ngủ thêm đi."
Phượng Linh phụng phịu, "Thư tỷ, gọi ta là Linh Nhi được không? Tam ca cũng gọi ta như vậy!"
"Tốt quá! Linh Nhi sẽ ngủ thêm một chút!" Cô bé vui vẻ đắp chăn lại, nở nụ cười rạng rỡ như vừa được ăn mật ngọt.
Khi đi ngang qua viện của Thái tử, Vân Thư gặp một nữ tử với gương mặt u ám bước tới.
Mắt của Liễu Vân Hoa hõm sâu, trên da xuất hiện quầng xanh tím, dường như cả đêm không ngủ được. Thấy Vân Thư, nàng ta lập tức dừng bước, biểu cảm tràn đầy căm hận và giận dữ.
Tuy nhiên, Vân Thư lại quay bước về hướng khác.
"Đứng lại!"
Vân Thư khẽ dừng chân, quay đầu lại, nét mặt điềm tĩnh nhìn vào gương mặt đang phẫn nộ kia:
"Đích tỷ có chuyện gì sao?"
Giả ngây giả dại! Liễu Vân Hoa căm tức. Nàng ta ghét nhất dáng vẻ yếu đuối của Vân Thư, lại luôn biết cách phá hỏng mọi chuyện tốt của mình. Nàng ta nghiến răng nói:
"Đừng tưởng rằng Thái tử biết ngươi cứu người thì ngươi sẽ hóa phượng hoàng. Đừng quên, ta là đích nữ của Hầu phủ, còn ngươi chỉ là thứ nữ không ai cần, là tai họa bị mọi người khinh miệt!"
"Đích tỷ nói phải."
"Ngươi… ngươi…"
"Thái tử chắc sắp tỉnh rồi, đích tỷ không qua đó sao?"
Một câu nói tưởng như vô tình lại đâm thẳng vào lòng Liễu Vân Hoa. Từ khi Thái tử biết sự thật, người đã khéo léo từ chối sự chăm sóc của nàng. Chẳng lẽ những ngày qua không đủ để cảm động Thái tử? Nhất định là tại con bé này, chắc chắn nó đã giở trò!
Vân Thư không quan tâm đến nàng ta nữa, rảo bước vào rừng cây.
Nàng biết rõ rằng nếu muốn giấu chuyện mình cứu Thái tử, có rất nhiều cách. Nhưng nàng cố tình để Thái tử biết, bởi mục tiêu của nàng không phải làm Thái tử phi. Nàng chỉ muốn đòi lại tất cả từ hai kẻ đã đẩy mình vào cảnh khốn cùng!
Người trong bóng tối nhìn theo cảnh này, ánh mắt lạnh lùng dõi theo Liễu Vân Hoa tức giận bỏ đi. Hắn tự hỏi, chẳng lẽ Vân Thư từ trước đến nay đều sống trong môi trường như vậy? Còn câu "tai họa" kia lại có nghĩa gì?
Đang cúi người nhặt thảo dược, Vân Thư chợt cảm thấy có ánh nhìn đặt lên mình. Nàng đứng thẳng dậy, quay đầu lại, thấy một nam tử đứng dưới gốc cây không xa.
Ánh mắt nàng thoáng chút ngạc nhiên. Phượng Lăng trong chớp mắt đã đến trước mặt nàng.
"Lục tiểu thư, ta đến để cáo biệt."
Cáo biệt?
"Xe ngựa đã đợi dưới chân núi. Linh Nhi không chịu đi, vừa bị tứ đệ ta bế lên xe, vô tình làm rách ga giường của tiểu thư."
2
0
1 tháng trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
