0 chữ
Chương 60
Chương 60
Vân Thư định mở miệng, nhưng Lôi thị đã quát lớn: “Quỳ xuống!”
Vân Thư ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt giận dữ của Lôi thị. Nàng hỏi, giọng điềm tĩnh: “Mẫu thân, con sai ở đâu?”
“Ngươi còn dám cãi?! Cả đêm không về, ngươi đã đi đâu?! Ngươi khiến phủ Hầu mất hết mặt mũi rồi!”
Nhìn ánh mắt bình thản của Vân Thư, không chút sợ hãi, Lôi thị càng thêm giận dữ. Gió nhẹ thổi qua, mái tóc nàng bay lên, khí chất tự nhiên khiến bà thoáng chần chừ.
Người này… sao trông lạ lẫm như vậy? Không giống đứa trẻ vừa trở về từ thôn làng mà mình từng thấy.
Ánh mắt sâu thẳm của nàng như xuyên thấu suy nghĩ của bà, khiến bà xấu hổ đến mức mất kiểm soát.
“Chát!”
Bà giơ tay lên định tát, nhưng một cơn đau buốt khiến bà phải rụt tay lại, hét lên. “Ngươi… ngươi dám chống lại mẫu thân?!”
Nhìn tay mình, bà thấy một vết đỏ nổi rõ trên mu bàn tay. Chuyện gì thế này?
Vân Thư giật mình, ngoái lại nhìn xung quanh nhưng không thấy ai.
Ở trên cao, Phượng Lăng dựa vào thân cây, ánh mắt lạnh lùng. Mọi người đều nói phu nhân phủ Hầu rộng lượng, đối đãi tốt với con cháu thứ. Đây là “tốt” sao?
“Vân Thư không làm gì cả.”
“Ngươi…!” Lôi thị động tay thêm lần nữa, nhưng lần này, tay bà bị đau đến mức phải hét lớn.
Nhìn thấy một hòn đá nhỏ vừa rơi xuống đất, Vân Thư thầm đoán, Có người giúp mình?
“Chuyện gì mà ầm ĩ từ sáng sớm vậy? Đừng làm phiền Thái tử nghỉ ngơi!”
Giọng nói của lão phu nhân vang lên. Bà từ từ bước ra, ánh mắt ngạc nhiên khi thấy Vân Thư và Lôi thị.
“Mẫu thân! Lục tiểu thư thật không coi ai ra gì, con bé dám động tay với con!” Lôi thị chìa bàn tay bị đỏ lên, giọng đầy uất ức.
Lão phu nhân ngập ngừng, rồi quay sang nhìn Vân Thư. Nàng bước lên, cúi đầu nói:
“Tổ mẫu, Vân Thư không hề thất lễ với mẫu thân.”
“Ngươi dám nói dối?! Ta chỉ trách mắng vài câu, ngươi liền…”
“Câm miệng!”
Lời của Lôi thị bị cắt ngang bởi tiếng quát lạnh lùng của lão phu nhân. Bà giận dữ nhìn Lôi thị, ánh mắt lạnh buốt khiến bà run rẩy.
“Chuyện này là do ta đồng ý để Thư nhi ở lại bên ngoài, chẳng lẽ ta cho phép còn cần phải qua ý kiến của ngươi?”
Lão phu nhân toát lên vẻ uy nghiêm, khiến ánh mắt Lôi thị thoáng dao động. Tại sao mình lại không biết chuyện này?
“Nhưng… ít nhất con bé cũng nên báo lại với con một tiếng. Như thế chẳng khác nào không coi con, người mẹ cả, ra gì…”
“Lúc đó, ngươi và Vân Hoa đều đang chăm sóc Thái tử, còn có thể để ý đến người khác sao?”
Nghĩ đến cảnh Thái tử nằm bất tỉnh hôm qua, lão phu nhân suýt ngất. Mà con dâu và cháu gái bà không hề hỏi han gì, chỉ có cháu trai luôn ở bên chăm sóc đến khi bà nghỉ ngơi. Giờ đây, Lôi thị lại dám quay sang trách cứ Vân Thư.
Lôi thị không hiểu tại sao lão phu nhân lại tức giận như vậy. Chẳng phải mẹ cả hỏi han con thứ là chuyện bình thường sao? Nhưng nhìn ánh mắt của lão phu nhân, bà không dám phản bác thêm.
“Thái tử đã tỉnh chưa?”
“Vẫn… vẫn chưa, nhưng Vân Hoa đang chăm sóc bên cạnh.”
Lão phu nhân thu lại vẻ giận dữ. Vân Thư thấy sắc mặt bà, liền bước lên mở cửa phòng.
Nhưng vừa bước vào, họ đã thấy Liễu Vân Hoa gục đầu ngủ bên cạnh giường. Còn sắc môi khô khốc của Thái tử cho thấy rõ ngài đang rất khó chịu.
Lão phu nhân lập tức trừng mắt nhìn Lôi thị. Đây gọi là chăm sóc sao? Đến cả nước cũng không biết dâng hầu!
Vân Thư ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt giận dữ của Lôi thị. Nàng hỏi, giọng điềm tĩnh: “Mẫu thân, con sai ở đâu?”
“Ngươi còn dám cãi?! Cả đêm không về, ngươi đã đi đâu?! Ngươi khiến phủ Hầu mất hết mặt mũi rồi!”
Nhìn ánh mắt bình thản của Vân Thư, không chút sợ hãi, Lôi thị càng thêm giận dữ. Gió nhẹ thổi qua, mái tóc nàng bay lên, khí chất tự nhiên khiến bà thoáng chần chừ.
Người này… sao trông lạ lẫm như vậy? Không giống đứa trẻ vừa trở về từ thôn làng mà mình từng thấy.
Ánh mắt sâu thẳm của nàng như xuyên thấu suy nghĩ của bà, khiến bà xấu hổ đến mức mất kiểm soát.
“Chát!”
Bà giơ tay lên định tát, nhưng một cơn đau buốt khiến bà phải rụt tay lại, hét lên. “Ngươi… ngươi dám chống lại mẫu thân?!”
Vân Thư giật mình, ngoái lại nhìn xung quanh nhưng không thấy ai.
Ở trên cao, Phượng Lăng dựa vào thân cây, ánh mắt lạnh lùng. Mọi người đều nói phu nhân phủ Hầu rộng lượng, đối đãi tốt với con cháu thứ. Đây là “tốt” sao?
“Vân Thư không làm gì cả.”
“Ngươi…!” Lôi thị động tay thêm lần nữa, nhưng lần này, tay bà bị đau đến mức phải hét lớn.
Nhìn thấy một hòn đá nhỏ vừa rơi xuống đất, Vân Thư thầm đoán, Có người giúp mình?
“Chuyện gì mà ầm ĩ từ sáng sớm vậy? Đừng làm phiền Thái tử nghỉ ngơi!”
Giọng nói của lão phu nhân vang lên. Bà từ từ bước ra, ánh mắt ngạc nhiên khi thấy Vân Thư và Lôi thị.
“Mẫu thân! Lục tiểu thư thật không coi ai ra gì, con bé dám động tay với con!” Lôi thị chìa bàn tay bị đỏ lên, giọng đầy uất ức.
“Tổ mẫu, Vân Thư không hề thất lễ với mẫu thân.”
“Ngươi dám nói dối?! Ta chỉ trách mắng vài câu, ngươi liền…”
“Câm miệng!”
Lời của Lôi thị bị cắt ngang bởi tiếng quát lạnh lùng của lão phu nhân. Bà giận dữ nhìn Lôi thị, ánh mắt lạnh buốt khiến bà run rẩy.
“Chuyện này là do ta đồng ý để Thư nhi ở lại bên ngoài, chẳng lẽ ta cho phép còn cần phải qua ý kiến của ngươi?”
Lão phu nhân toát lên vẻ uy nghiêm, khiến ánh mắt Lôi thị thoáng dao động. Tại sao mình lại không biết chuyện này?
“Nhưng… ít nhất con bé cũng nên báo lại với con một tiếng. Như thế chẳng khác nào không coi con, người mẹ cả, ra gì…”
“Lúc đó, ngươi và Vân Hoa đều đang chăm sóc Thái tử, còn có thể để ý đến người khác sao?”
Lôi thị không hiểu tại sao lão phu nhân lại tức giận như vậy. Chẳng phải mẹ cả hỏi han con thứ là chuyện bình thường sao? Nhưng nhìn ánh mắt của lão phu nhân, bà không dám phản bác thêm.
“Thái tử đã tỉnh chưa?”
“Vẫn… vẫn chưa, nhưng Vân Hoa đang chăm sóc bên cạnh.”
Lão phu nhân thu lại vẻ giận dữ. Vân Thư thấy sắc mặt bà, liền bước lên mở cửa phòng.
Nhưng vừa bước vào, họ đã thấy Liễu Vân Hoa gục đầu ngủ bên cạnh giường. Còn sắc môi khô khốc của Thái tử cho thấy rõ ngài đang rất khó chịu.
Lão phu nhân lập tức trừng mắt nhìn Lôi thị. Đây gọi là chăm sóc sao? Đến cả nước cũng không biết dâng hầu!
5
0
1 tháng trước
2 ngày trước