TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 53
Chương 53

“…Ta… không sao.”

Giọng Đông Phương Húc yếu ớt, hắn gắng sức ôm lấy vết thương nhưng máu vẫn chảy không ngừng, len lỏi qua kẽ tay. Mắt hắn dần mờ đi, đôi môi cũng trở nên trắng bệch.

Khi đến trướng săn, Đông Phương Húc đã gần như bất tỉnh. Phượng Kỳ để hắn trên ngựa, vội vàng xông vào trướng lục lọi khắp nơi. Thuốc đâu? Sao lại không có thuốc sơ cứu?!

Ở phía khác.

Một cô bé mặc bộ đồ năng động chu miệng, không tình nguyện bước đi trước mặt một bà vυ". “Tại sao bắt ta đi cưỡi ngựa với đại ca và Thái tử chứ? Ta không thích cưỡi ngựa mà. Thật không hiểu tổ mẫu nghĩ gì!”

Phượng Linh thầm càu nhàu. Thay vì cưỡi ngựa, nàng muốn cùng Vân Thư và tam ca dạo quanh Thiên Phúc Tự hơn. Không biết hai người đó có hiểu được tấm lòng tốt của mình không nhỉ?

Liễu Vân Hoa à? Hừ, chị ta không xứng làm tam tẩu của mình!

“Thất tiểu thư, đây là con ngựa mà đại thiếu gia chuẩn bị cho cô.”

Do vóc dáng nhỏ nhắn của nàng, Phượng Vũ đã chọn một con ngựa nhỏ. Phượng Linh liếc nhìn bà vυ" đang mỉm cười, rồi lạnh lùng trèo lên ngựa.

“Thất tiểu thư, cô cứ từ từ cưỡi, không cần vội. Trước mặt là khu săn bắn, chúng ta đi chậm rãi thôi.”

Bà vυ" dặn dò, sợ cô bé bị thương. Nhưng ánh mắt Phượng Linh lóe lên sự nghịch ngợm, nàng bất ngờ thúc ngựa: “Giá!”

Con ngựa nhỏ lập tức phóng đi như bay.

“Thất tiểu thư! Chậm lại! Chờ tôi với!”

Bà vυ" hoảng hốt hét lớn, nhưng chỉ trong chốc lát, bóng dáng Phượng Linh và con ngựa đã khuất khỏi tầm nhìn.

Ngoảnh lại nhìn, không thấy bà vυ" đâu, Phượng Linh cười sung sướиɠ. “Đi chậm thì có gì vui? Khu săn bắn phía trước sao? Xem ai tới trước nhé!”

Nàng thúc dây cương, con ngựa hí vang, phi nhanh hơn nữa.

Từ xa, một trướng săn xuất hiện trong tầm mắt. Một con ngựa lớn đang đứng bên ngoài, dường như rất bồn chồn. Càng tới gần, Phượng Linh càng nhận ra có một người nằm trên lưng ngựa. Nàng lập tức kéo cương, giảm tốc độ, cẩn thận tiến tới.

Cánh tay người kia buông thõng, máu tươi chảy xuống tí tách. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Phượng Linh lập tức tái nhợt.

Làm sao bây giờ? Chưa từng thấy nhiều máu như vậy!

“Làm sao đây? Không tìm thấy!”

Tiếng hét của Phượng Kỳ từ trong trướng vang lên. Hắn kéo mạnh rèm, chạy ra ngoài, nhìn thấy Phượng Linh đang ngồi trên lưng ngựa, gương mặt cũng trắng bệch.

“Linh Nhi?!”

“Tứ… tứ ca… người kia là ai vậy?”

“Là Thái tử! Ngài bị thương! Không có thuốc thì phải làm sao bây giờ?” Phượng Kỳ cuống quýt. Giờ chỉ còn cách quay lại Thiên Phúc Tự, nhưng hắn thật sự không muốn để quá nhiều người biết chuyện Thái tử bị thương.

Phượng Linh lập tức nghĩ ra: “Thư tỷ có thuốc!”

Một tia sáng lóe lên trong đầu Phượng Kỳ. Phải rồi, sao mình không nghĩ ra chứ? Lục tiểu thư hình như còn biết y thuật!

“Nhanh! Đưa ta đến đó!”

“Vân Hoa, con chuẩn bị xong chưa?”

Lôi thị đứng ở cửa hối thúc. Cuối cùng, một đôi tay thon đẩy cửa bước ra, theo sau là một thiếu nữ duyên dáng. Nàng trang điểm rực rỡ, đôi mắt long lanh, trên môi là nụ cười thẹn thùng.

Lôi thị hài lòng gật đầu: “Đẹp lắm! Thật sự đẹp như tiên giáng trần!”

“Mẫu thân, việc này không thể chậm trễ, chúng ta mau xuất phát thôi.”

Thời gian hẹn với đại ca sắp đến. Họ vừa kết thúc buổi săn, đây là cơ hội thích hợp nhất.

Hai mẹ con vừa đi khỏi, ở phía khác, Vân Thư đang bóp vai cho lão phu nhân thì nghe thấy tiếng gọi hoảng hốt.

“Thư tỷ! Thư tỷ!”

Lão phu nhân ngẩn ra, Vân Thư nhận ra giọng nói ấy, vội giải thích: “Là Thất tiểu thư của phủ Xương Định Hầu.”

4

0

1 tháng trước

14 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.