0 chữ
Chương 50
Chương 50
Cha mẹ không nỡ phạt nàng, nhưng nếu lão phu nhân tức giận, bà chắc chắn sẽ không ngần ngại khiến nàng biết "hoa vì sao mà đỏ"!
“Bà nội, thời gian còn sớm. Để con đưa Linh Nhi đi.” Phượng Lăng nói, ánh mắt tràn ngập sự cưng chiều.
“Nhưng sức khỏe của con…”
“Hôm nay con thấy khá hơn nhiều rồi. Linh Nhi cũng sẽ chăm sóc cho con, đúng không?” Hắn nháy mắt với cô bé.
Phượng Linh lập tức hiểu ý tam ca, đôi mắt to tròn đáng yêu của nàng chớp chớp, cười lấy lòng lão phu nhân: “Bà nội, Linh Nhi sẽ chăm sóc tam ca thật tốt!”
Nói xong, nàng kéo tay Phượng Lăng, lôi hắn ra khỏi cửa.
Nhìn theo hai đứa cháu, lão phu nhân chỉ biết thở dài bất lực. Đều là do con trai và con dâu mình nuông chiều mà ra. Cháu gái này chỉ nghe lời tam ca, cứ như vậy mà đưa vào cung sao được? Không biết chừng sẽ gây họa cho phủ Hầu lúc nào không hay!
Lão phu nhân không khỏi lo lắng.
Buổi trưa, lão phu nhân đã nghỉ ngơi, Vân Thư có chút thời gian tự do.
Hương khói ở Thiên Phúc Tự vô cùng thịnh vượng. Người đến cầu phúc bái Phật đông không kể xiết. Trong điện thờ, tiếng gõ mõ vang lên đều đặn, gương mặt ai nấy đều tràn đầy sự thành kính.
Nhìn từng khuôn mặt xa lạ, nàng bỗng cảm thấy đây chính là trăm vẻ của nhân gian. Trên khuôn mặt bình thản của nàng dần hiện lên một nét ưu tư, nhưng một giọng nói vang lên bên tai khiến lòng nàng gợn sóng.
“Cầu mong phu quân của con được thăng chức tam phẩm, quan lộ hanh thông.”
Một người phụ nữ đoan trang đang chăm chú nhìn tượng Phật, đôi môi khẽ nở nụ cười mãn nguyện. Nụ cười ấy lại khiến Vân Thư thấy mình trong quá khứ.
Nàng cũng từng ngây ngốc như vậy.
Cầu mong hắn khải hoàn trở về, cầu mong hắn vượt qua hiểm cảnh, cầu mong hắn sớm ngày bình phục.
Hết lần này đến lần khác, điều nàng cầu nguyện đều là cho hắn. Vân Thư chưa từng vì chính mình mà cầu một lá thăm.
Thế nhưng, Phật tổ thực sự hiển linh. Ngài ban cho hắn tất cả mọi thứ, nhưng lại đổ mọi đau khổ lên thân nàng!
“Thư tỷ!”
Từ ngoài cửa, Phượng Linh reo lên khi trông thấy Vân Thư đứng bên bàn thờ cúng. Khuôn mặt nhỏ nhắn hiện rõ niềm vui, định chạy đến nhưng bị Phượng Lăng giữ lại.
Hắn chăm chú nhìn gương mặt nghiêng của nàng. Trong vẻ buồn bã và bất cam kia thoáng qua chút bi thương, ánh mắt nàng chất chứa điều gì đó khiến người ta xót xa. Giây phút ấy, hắn dường như nhìn thấy bên trong vẻ mạnh mẽ của nàng là một sự yếu đuối bị che giấu cẩn thận.
Rốt cuộc nàng là người như thế nào?
Rõ ràng là một thiếu nữ, nhưng tại sao lại mang sự sâu sắc không hề phù hợp với tuổi tác?
“Rắc!”
Thanh thẻ tre trong tay nàng bị bẻ gãy. Vân Thư giật mình, chợt nhận ra mình đang thất thần. Chuyện gì thế này? Rõ ràng mình đã kiểm soát rất tốt lòng hận thù, vậy mà… Nàng khẽ thở dài, quay đầu nhìn ra cửa, nơi hai người đang đứng.
“Thư tỷ!” Phượng Linh vui vẻ vẫy tay. Vân Thư bình thản nhìn sang, ánh mắt dần dịu lại. Tuy nhiên, nàng nhanh chóng nhận ra một ánh nhìn khác lạ.
Người đàn ông tuấn tú kia đang nhìn nàng bằng ánh mắt khó tả, như mang theo sự thương xót, lại tựa như đang tìm hiểu. Ánh mắt ấy khiến lòng nàng khẽ rung động.
“Thất tiểu thư.”
Vân Thư hít một hơi sâu, giữ vẻ bình tĩnh, bước lên chào hỏi.
“Thư tỷ, đây là tam ca của muội. Tam ca của muội đó!” Phượng Linh cười hồn nhiên, đôi mắt tròn tinh nghịch cong thành hình lưỡi liềm.
“Bà nội, thời gian còn sớm. Để con đưa Linh Nhi đi.” Phượng Lăng nói, ánh mắt tràn ngập sự cưng chiều.
“Nhưng sức khỏe của con…”
“Hôm nay con thấy khá hơn nhiều rồi. Linh Nhi cũng sẽ chăm sóc cho con, đúng không?” Hắn nháy mắt với cô bé.
Phượng Linh lập tức hiểu ý tam ca, đôi mắt to tròn đáng yêu của nàng chớp chớp, cười lấy lòng lão phu nhân: “Bà nội, Linh Nhi sẽ chăm sóc tam ca thật tốt!”
Nói xong, nàng kéo tay Phượng Lăng, lôi hắn ra khỏi cửa.
Nhìn theo hai đứa cháu, lão phu nhân chỉ biết thở dài bất lực. Đều là do con trai và con dâu mình nuông chiều mà ra. Cháu gái này chỉ nghe lời tam ca, cứ như vậy mà đưa vào cung sao được? Không biết chừng sẽ gây họa cho phủ Hầu lúc nào không hay!
Buổi trưa, lão phu nhân đã nghỉ ngơi, Vân Thư có chút thời gian tự do.
Hương khói ở Thiên Phúc Tự vô cùng thịnh vượng. Người đến cầu phúc bái Phật đông không kể xiết. Trong điện thờ, tiếng gõ mõ vang lên đều đặn, gương mặt ai nấy đều tràn đầy sự thành kính.
Nhìn từng khuôn mặt xa lạ, nàng bỗng cảm thấy đây chính là trăm vẻ của nhân gian. Trên khuôn mặt bình thản của nàng dần hiện lên một nét ưu tư, nhưng một giọng nói vang lên bên tai khiến lòng nàng gợn sóng.
“Cầu mong phu quân của con được thăng chức tam phẩm, quan lộ hanh thông.”
Một người phụ nữ đoan trang đang chăm chú nhìn tượng Phật, đôi môi khẽ nở nụ cười mãn nguyện. Nụ cười ấy lại khiến Vân Thư thấy mình trong quá khứ.
Nàng cũng từng ngây ngốc như vậy.
Cầu mong hắn khải hoàn trở về, cầu mong hắn vượt qua hiểm cảnh, cầu mong hắn sớm ngày bình phục.
Thế nhưng, Phật tổ thực sự hiển linh. Ngài ban cho hắn tất cả mọi thứ, nhưng lại đổ mọi đau khổ lên thân nàng!
“Thư tỷ!”
Từ ngoài cửa, Phượng Linh reo lên khi trông thấy Vân Thư đứng bên bàn thờ cúng. Khuôn mặt nhỏ nhắn hiện rõ niềm vui, định chạy đến nhưng bị Phượng Lăng giữ lại.
Hắn chăm chú nhìn gương mặt nghiêng của nàng. Trong vẻ buồn bã và bất cam kia thoáng qua chút bi thương, ánh mắt nàng chất chứa điều gì đó khiến người ta xót xa. Giây phút ấy, hắn dường như nhìn thấy bên trong vẻ mạnh mẽ của nàng là một sự yếu đuối bị che giấu cẩn thận.
Rốt cuộc nàng là người như thế nào?
Rõ ràng là một thiếu nữ, nhưng tại sao lại mang sự sâu sắc không hề phù hợp với tuổi tác?
Thanh thẻ tre trong tay nàng bị bẻ gãy. Vân Thư giật mình, chợt nhận ra mình đang thất thần. Chuyện gì thế này? Rõ ràng mình đã kiểm soát rất tốt lòng hận thù, vậy mà… Nàng khẽ thở dài, quay đầu nhìn ra cửa, nơi hai người đang đứng.
“Thư tỷ!” Phượng Linh vui vẻ vẫy tay. Vân Thư bình thản nhìn sang, ánh mắt dần dịu lại. Tuy nhiên, nàng nhanh chóng nhận ra một ánh nhìn khác lạ.
Người đàn ông tuấn tú kia đang nhìn nàng bằng ánh mắt khó tả, như mang theo sự thương xót, lại tựa như đang tìm hiểu. Ánh mắt ấy khiến lòng nàng khẽ rung động.
“Thất tiểu thư.”
Vân Thư hít một hơi sâu, giữ vẻ bình tĩnh, bước lên chào hỏi.
“Thư tỷ, đây là tam ca của muội. Tam ca của muội đó!” Phượng Linh cười hồn nhiên, đôi mắt tròn tinh nghịch cong thành hình lưỡi liềm.
3
0
1 tháng trước
6 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
