0 chữ
Chương 30
Chương 30
Cảm giác lạnh mát lan tỏa trên mặt, cơn đau nhức dần tan biến. Đôi mắt to tròn của Phượng Linh lập tức cong thành hình trăng khuyết:
“Không đau nữa! Thật sự không đau chút nào! Ấy da…”
Vừa hí hửng, nàng lại vô tình kéo đau vết thương.
“Thất tiểu thư, nếu không cẩn thận chăm sóc, vết thương này sẽ để lại sẹo. Trong bảy ngày tới không được để dính nước, mỗi ngày bôi thuốc này ba lần.”
Nhìn cô bé đáng yêu trước mặt, Liễu Vân Thư thoáng nhớ lại điều gì đó, ánh mắt nàng vô thức dịu dàng hơn. Phượng Linh ngây ngẩn nhìn nàng, chớp chớp mắt rồi gật đầu. Cô gái này vừa cứu mình, còn xinh đẹp như vậy, đặc biệt là đôi mắt, ánh nhìn ấy khác hẳn người khác, khiến Phượng Linh lập tức thấy thích thú.
Chợt nhớ ra điều gì, Phượng Linh lập tức trừng mắt nhìn Liễu Vân Hoa – người đang ngẩn ngơ bên cạnh:
“Tại sao cô đẩy ta?”
Hả?!
Mọi người đều sững sờ. Là Liễu Vân Hoa đã đẩy Thất tiểu thư sao?
“... Thất, Thất tiểu thư, không phải ta. Là… là Lục muội…”
Không thể nào, nàng ta không thể thấy được. Rõ ràng mình đã đẩy Liễu Vân Thư về phía trước, Thất tiểu thư không thể nhìn thấy hành động của mình mới đúng.
“Nói bậy! Rõ ràng là cô đẩy ta! Nếu không có vị tỷ tỷ này lấy thân che chắn, có lẽ ta đã chết rồi!”
Đối mặt với lời buộc tội của Phượng Linh, Liễu Vân Hoa cảm thấy oan ức đến mức không nói nên lời. Tiểu thư này đúng là không nói lý lẽ, đυ.ng phải giả sơn thì chết thế nào được?
Các tiểu thư xung quanh lập tức nhìn Liễu Vân Hoa bằng ánh mắt kỳ lạ. Chẳng lẽ nàng ta nói dối? Làm sai rồi đổ lỗi cho thứ muội? Thất tiểu thư chắc chắn sẽ không nói dối. Thật không ngờ, Liễu Vân Hoa bề ngoài thể hiện vẻ “đại nghĩa diệt thân”, hóa ra lại là thế này.
Những tiếng thì thầm khắp nơi khiến mặt Liễu Vân Hoa lúc xanh lúc trắng. Đặc biệt, trong mắt một vị công tử tuấn tú của Xương Định Hầu phủ, nàng càng cảm thấy mình mất hết thể diện.
Phượng Kỳ tuy không biết lời của Phượng Linh có thật hay không, nhưng chàng biết rõ em gái mình không thích Liễu Vân Hoa.
“Ta… ta thực sự không có…” Đôi mắt Liễu Vân Hoa đỏ hoe, nhưng đổi lại chỉ là những ánh mắt xem thường và xa lánh.
Bách Hoa Hội lần này, vì sự cố của Thất tiểu thư mà phải sớm kết thúc. Liễu Vân Hoa chẳng những không làm quen được với ai, mà còn thêm vào đó những lời đồn không hay.
Phượng Linh đạp tung cửa thư phòng, dáng vẻ tràn đầy năng lượng hoàn toàn không giống người vừa bị thương. Thấy người nam tử áo trắng ngồi quay lưng trên ghế, nàng lập tức lao tới:
“Tam ca——”
Gương mặt tuấn mỹ vô song thoáng lộ vẻ bất đắc dĩ. Chàng đưa tay khẽ chạm vào vết thương đã lên da non của Phượng Linh:
“Linh nhi, muội lại nghịch ngợm rồi.”
“Hừ, không phải do muội nghịch đâu! Là tại Liễu Vân Hoa quá đáng!” Phượng Linh bĩu môi, cố gắng giải thích để Tam ca hiểu rằng vị “tam tẩu tương lai” kia không phải người tốt.
Cô bé này, hóa ra đến để mách lẻo.
Phượng Lăng nhìn vết sẹo nhạt trên mặt em gái, trong đầu lại hiện lên khuôn mặt thanh tú kia.
“Nếu muội không lấy giun đất ra dọa người ta, thì sao nàng ta lại hoảng loạn như vậy?”
“Giun đất thì có gì đáng sợ? Hừ, người xấu đúng là hay làm bộ làm tịch!” Phượng Linh bĩu môi. Đột nhiên, một đôi tay từ sau vươn tới, bẹo má nàng.
Phượng Kỳ nhăn mặt mắng:
“Nha đầu hư hỏng, mau nghĩ cách giải thích với phụ thân đi! Đã bảo muội đối xử tốt với Liễu Vân Hoa, không ngờ lại làm mình bị thương để rồi để lại sẹo.”
“Không đau nữa! Thật sự không đau chút nào! Ấy da…”
Vừa hí hửng, nàng lại vô tình kéo đau vết thương.
“Thất tiểu thư, nếu không cẩn thận chăm sóc, vết thương này sẽ để lại sẹo. Trong bảy ngày tới không được để dính nước, mỗi ngày bôi thuốc này ba lần.”
Nhìn cô bé đáng yêu trước mặt, Liễu Vân Thư thoáng nhớ lại điều gì đó, ánh mắt nàng vô thức dịu dàng hơn. Phượng Linh ngây ngẩn nhìn nàng, chớp chớp mắt rồi gật đầu. Cô gái này vừa cứu mình, còn xinh đẹp như vậy, đặc biệt là đôi mắt, ánh nhìn ấy khác hẳn người khác, khiến Phượng Linh lập tức thấy thích thú.
Chợt nhớ ra điều gì, Phượng Linh lập tức trừng mắt nhìn Liễu Vân Hoa – người đang ngẩn ngơ bên cạnh:
Hả?!
Mọi người đều sững sờ. Là Liễu Vân Hoa đã đẩy Thất tiểu thư sao?
“... Thất, Thất tiểu thư, không phải ta. Là… là Lục muội…”
Không thể nào, nàng ta không thể thấy được. Rõ ràng mình đã đẩy Liễu Vân Thư về phía trước, Thất tiểu thư không thể nhìn thấy hành động của mình mới đúng.
“Nói bậy! Rõ ràng là cô đẩy ta! Nếu không có vị tỷ tỷ này lấy thân che chắn, có lẽ ta đã chết rồi!”
Đối mặt với lời buộc tội của Phượng Linh, Liễu Vân Hoa cảm thấy oan ức đến mức không nói nên lời. Tiểu thư này đúng là không nói lý lẽ, đυ.ng phải giả sơn thì chết thế nào được?
Các tiểu thư xung quanh lập tức nhìn Liễu Vân Hoa bằng ánh mắt kỳ lạ. Chẳng lẽ nàng ta nói dối? Làm sai rồi đổ lỗi cho thứ muội? Thất tiểu thư chắc chắn sẽ không nói dối. Thật không ngờ, Liễu Vân Hoa bề ngoài thể hiện vẻ “đại nghĩa diệt thân”, hóa ra lại là thế này.
Phượng Kỳ tuy không biết lời của Phượng Linh có thật hay không, nhưng chàng biết rõ em gái mình không thích Liễu Vân Hoa.
“Ta… ta thực sự không có…” Đôi mắt Liễu Vân Hoa đỏ hoe, nhưng đổi lại chỉ là những ánh mắt xem thường và xa lánh.
Bách Hoa Hội lần này, vì sự cố của Thất tiểu thư mà phải sớm kết thúc. Liễu Vân Hoa chẳng những không làm quen được với ai, mà còn thêm vào đó những lời đồn không hay.
Phượng Linh đạp tung cửa thư phòng, dáng vẻ tràn đầy năng lượng hoàn toàn không giống người vừa bị thương. Thấy người nam tử áo trắng ngồi quay lưng trên ghế, nàng lập tức lao tới:
Gương mặt tuấn mỹ vô song thoáng lộ vẻ bất đắc dĩ. Chàng đưa tay khẽ chạm vào vết thương đã lên da non của Phượng Linh:
“Linh nhi, muội lại nghịch ngợm rồi.”
“Hừ, không phải do muội nghịch đâu! Là tại Liễu Vân Hoa quá đáng!” Phượng Linh bĩu môi, cố gắng giải thích để Tam ca hiểu rằng vị “tam tẩu tương lai” kia không phải người tốt.
Cô bé này, hóa ra đến để mách lẻo.
Phượng Lăng nhìn vết sẹo nhạt trên mặt em gái, trong đầu lại hiện lên khuôn mặt thanh tú kia.
“Nếu muội không lấy giun đất ra dọa người ta, thì sao nàng ta lại hoảng loạn như vậy?”
“Giun đất thì có gì đáng sợ? Hừ, người xấu đúng là hay làm bộ làm tịch!” Phượng Linh bĩu môi. Đột nhiên, một đôi tay từ sau vươn tới, bẹo má nàng.
Phượng Kỳ nhăn mặt mắng:
“Nha đầu hư hỏng, mau nghĩ cách giải thích với phụ thân đi! Đã bảo muội đối xử tốt với Liễu Vân Hoa, không ngờ lại làm mình bị thương để rồi để lại sẹo.”
10
0
1 tháng trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
