TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 21
Chương 21

“Nhìn con kìa, trời còn chưa ấm mà lại ăn mặc phong phanh như vậy.”

Ánh mắt lão phu nhân rơi xuống đôi giày thêu cũ trên chân nàng, rồi bà quay sang dặn dò ma ma:

“Đem vải từ Tây Vực mà lão gia mang về, làm cho Lục tiểu thư mấy bộ y phục. Kiểm tra xem phòng của nàng còn thiếu gì, gửi đến đủ cả.”

“Dạ, lão phu nhân.”

Ma ma nghe thấy bà không trách mình vì sơ suất đêm qua, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nhận lệnh.

“Có gì muốn, cứ nói với tổ mẫu.”

Liễu Vân Thư vẫn giữ dáng vẻ ngoan ngoãn, không nói nhiều, không hành động quá mức, và đây chính là một trong những lý do lão phu nhân quyết định bảo vệ nàng.

“Được hầu hạ tổ mẫu, con đã mãn nguyện lắm rồi.”

Lão phu nhân mỉm cười:

“Ngoan lắm, đi đi.”

Nhìn theo bóng dáng mảnh khảnh rời đi, nụ cười trên môi lão phu nhân dần tan biến. Bà làm vậy không chỉ để mọi người biết rằng mình vẫn là người làm chủ Hầu phủ, mà còn để khẳng định rằng, bà muốn yêu thương ai, muốn làm gì, không ai có thể thay đổi.

Cánh cửa kêu két một tiếng, những người đang chờ đợi ngoài viện lập tức ùa tới khi thấy lão ma ma bước ra. Tuy nhiên, họ không thấy bóng dáng của Liễu Vân Thư. Họ không biết nàng đã được lão ma ma dẫn ra bằng một lối cửa khác.

Lôi thị vốn định mời lão ma ma về viện của mình để dò hỏi xem lão phu nhân đã nói gì với Lục tiểu thư, nhưng lão ma ma lại tỏ ra rất bận rộn.

“Phu nhân, lão phu nhân bảo nô tỳ đi mời vài thợ may đến làm y phục cho Lục tiểu thư.”

“Y phục? Tại sao lại đột ngột như vậy…”

Trước khi ra ngoài, lão phu nhân đã căn dặn lão ma ma không cần giải thích gì với những người bên ngoài. Vì vậy, lão ma ma chỉ nhấn mạnh rằng lão phu nhân thương cảm cho Lục tiểu thư.

Câu trả lời này tất nhiên không làm Lôi thị hài lòng. Bà luôn cảm thấy sự việc đúng như bà dự đoán, nhưng cách hành xử của lão phu nhân lại giống như đang xem bà là người ngoài, khiến bà càng thêm khó chịu.

Lôi thị quay sang con gái, ánh mắt đầy hàm ý:

“Vân Hoa, con hãy qua thăm hỏi Lục muội. Xem thử có phải nó bị lão phu nhân trách mắng không.”

Vì thể diện, rõ ràng là được ban thưởng, nhưng khi nói ra từ miệng Lôi thị lại trở thành bị trách mắng. Liễu Vân Hoa hiểu mẹ mình muốn nàng tới dò hỏi xem tổ mẫu đã nói gì với Lục muội.

“Đích tỷ, để chúng ta đi cùng.”

Ba vị tiểu thư khác cũng hùa theo. Trong lòng họ vốn không có thiện cảm gì với người tỷ muội bị đón từ thôn quê về này, nhưng họ lại rất tò mò.

Liễu Vân Hoa mỉm cười:

“Được.”

Nàng cũng không muốn đến viện của “sao chổi” một mình, có các muội muội đi cùng ít nhiều cũng tăng thêm khí thế.

Viện của Liễu Vân Thư nằm ở góc hẻo lánh nhất, đến mức ánh nắng cũng khó lòng chiếu vào. Không khí trong viện lạnh lẽo khiến người ta vừa bước vào đã cảm thấy âm u.

Trên mặt đất, tuyết tan để lộ những vũng nước. Mấy vị tiểu thư vốn quen được chiều chuộng kéo chặt áo khoác, nhìn quanh đầy e dè.

“Lục muội?”

Một tiếng gọi vang lên, không ngờ lại có chút hồi âm vọng lại.

Thất tiểu thư Liễu Vân Dao rụt cổ, lí nhí nói:

“Tứ tỷ, nghe nói viện này trước kia chết không ít nha hoàn…”

Thất tiểu thư và Tứ tiểu thư đều là con của Nhị di nương, nhưng tính cách của hai người hoàn toàn trái ngược.

“Có viện nào mà không chết nha hoàn. Đừng sợ.”

7

0

1 tháng trước

3 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.