0 chữ
Chương 147
Chương 147
“Thả họ ra! Các ngươi dám động vào người của hầu phủ sao?!” Vân Phong hét lớn, lao tới với thanh kiếm trong tay.
Độc nhãn quăng Vân Lý sang một bên, rút ra đại đao: “Các ngươi tưởng đông người là hay? Đến đây, xem ai chết trước!”
Đám sơn tặc lao lên với vũ khí, khí thế hung hãn. Vân Phong không do dự, vung kiếm thẳng vào tên độc nhãn, mở đầu cho cuộc giao chiến.
Thanh đại đao nặng gần mười cân của tên độc nhãn vung lên, tạo thành một tiếng rít chói tai khi rạch không khí, mũi dao nhằm thẳng vào cổ của Liễu Vân Phong. Ngay trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, Vân Phong linh hoạt cúi người né tránh, đồng thời vung kiếm phản công, mũi kiếm nhắm thẳng vào bụng tên độc nhãn.
“Phập!”
Tên độc nhãn không kịp né tránh, lưỡi kiếm sắc bén đâm sâu vào bụng hắn.
“Phụt!”
Hắn phun ra một ngụm máu tươi, thân thể khụy xuống, đầu gối chạm đất.
Trong lúc đó, trận chiến giữa đám sơn tặc và người của hầu phủ diễn ra vô cùng kịch liệt. Chỉ trong vài phút, đã có năm, sáu tên sơn tặc nằm gục trên mặt đất. Máu đỏ thấm đẫm lớp bùn lầy, mùi tanh nồng theo gió lan tỏa khắp nơi.
Tiếng kêu thảm thiết vang lên không ngớt trong ánh sáng lập lòe của đao kiếm.
Chẳng mấy chốc, nhóm người khác từ hầu phủ cũng chạy đến, bị tiếng động dẫn đường.
Lôi phu nhân dẫn đầu, kéo theo lão phu nhân chạy vội đến hiện trường. Khi nhìn thấy tình cảnh trước mặt, bà ta sững người, hoàn toàn không tin nổi vào mắt mình.
"Xong rồi, hỏng hết rồi! Chẳng lẽ lại trúng kế con tiện nhân đó nữa sao?!" Lôi phu nhân thất thần, lòng đầy hoảng loạn.
Lão phu nhân thở hổn hển, Liễu Vân Thư đứng sát bên cạnh bà, nét mặt bình tĩnh nhưng ánh mắt lóe lên một tia sắc bén.
Thấy người của hầu phủ kéo đến đông đảo, đám sơn tặc bắt đầu nao núng. Tên đầu trọc đứng khựng lại, gầm lên với những tên còn lại: “Mau hỗ trợ đại ca!”
Lời hắn vừa dứt, một bóng xám lao vụt ra từ nơi không ai ngờ tới. Đó là tên "Sói Xám" - thân thủ nhanh nhẹn, hành động chớp nhoáng như một cơn gió. Đôi mắt hắn sáng lên khi nhìn thấy những món trang sức lấp lánh trên người Liễu Vân Hoa, lập tức nhắm thẳng về phía nàng.
Liễu Vân Hoa chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra đã hét lên một tiếng chói tai. Trong cơn hoảng loạn, nàng vội túm lấy Liễu Vân Thư bên cạnh, đẩy mạnh nàng về phía trước.
Lão phu nhân giận dữ quát lên: “Vân Hoa, con đang làm gì vậy?!”
Liễu Vân Thư không kịp phản ứng, cả người bị đẩy mạnh về phía trước. Sói Xám nhanh như cắt lao tới, túm chặt cổ tay nàng, vặn ra sau. Một tay khác hắn rút từ thắt lưng một con dao găm sắc lạnh, lưỡi dao kề sát vào cổ nàng, giọng nói đầy sát khí vang lên:
“Nghe đây, người của hầu phủ! Mau rút lui, để chúng ta đi, nếu không ta sẽ gϊếŧ cô ta ngay lập tức!”
Lưỡi dao lại áp sát hơn vào cổ Liễu Vân Thư, ánh sáng lạnh lẽo của nó khiến mọi người kinh hãi.
Toàn bộ đám đông đều hít một hơi lạnh. Ai nấy đều căng thẳng, không dám manh động.
Ánh mắt của Liễu Vân Thư lóe lên những tia sáng bí ẩn. Bàn tay nhỏ nhắn giấu sau lưng nàng đang âm thầm hành động.
"Đứng yên, không thì ta gϊếŧ ngươi!" Sói Xám gầm lên, khuôn mặt đen sạm của hắn trở nên dữ tợn. Hắn biết rõ phe mình nhân số ít, không thể đối đầu trực diện với hầu phủ.
Thanh kiếm của hắn lướt qua cổ Liễu Vân Thư như lời cảnh cáo, để lại một vết cắt mỏng, ngay lập tức máu thấm ra trên làn da trắng nõn.
Độc nhãn quăng Vân Lý sang một bên, rút ra đại đao: “Các ngươi tưởng đông người là hay? Đến đây, xem ai chết trước!”
Đám sơn tặc lao lên với vũ khí, khí thế hung hãn. Vân Phong không do dự, vung kiếm thẳng vào tên độc nhãn, mở đầu cho cuộc giao chiến.
Thanh đại đao nặng gần mười cân của tên độc nhãn vung lên, tạo thành một tiếng rít chói tai khi rạch không khí, mũi dao nhằm thẳng vào cổ của Liễu Vân Phong. Ngay trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, Vân Phong linh hoạt cúi người né tránh, đồng thời vung kiếm phản công, mũi kiếm nhắm thẳng vào bụng tên độc nhãn.
“Phập!”
Tên độc nhãn không kịp né tránh, lưỡi kiếm sắc bén đâm sâu vào bụng hắn.
“Phụt!”
Trong lúc đó, trận chiến giữa đám sơn tặc và người của hầu phủ diễn ra vô cùng kịch liệt. Chỉ trong vài phút, đã có năm, sáu tên sơn tặc nằm gục trên mặt đất. Máu đỏ thấm đẫm lớp bùn lầy, mùi tanh nồng theo gió lan tỏa khắp nơi.
Tiếng kêu thảm thiết vang lên không ngớt trong ánh sáng lập lòe của đao kiếm.
Chẳng mấy chốc, nhóm người khác từ hầu phủ cũng chạy đến, bị tiếng động dẫn đường.
Lôi phu nhân dẫn đầu, kéo theo lão phu nhân chạy vội đến hiện trường. Khi nhìn thấy tình cảnh trước mặt, bà ta sững người, hoàn toàn không tin nổi vào mắt mình.
"Xong rồi, hỏng hết rồi! Chẳng lẽ lại trúng kế con tiện nhân đó nữa sao?!" Lôi phu nhân thất thần, lòng đầy hoảng loạn.
Lão phu nhân thở hổn hển, Liễu Vân Thư đứng sát bên cạnh bà, nét mặt bình tĩnh nhưng ánh mắt lóe lên một tia sắc bén.
Lời hắn vừa dứt, một bóng xám lao vụt ra từ nơi không ai ngờ tới. Đó là tên "Sói Xám" - thân thủ nhanh nhẹn, hành động chớp nhoáng như một cơn gió. Đôi mắt hắn sáng lên khi nhìn thấy những món trang sức lấp lánh trên người Liễu Vân Hoa, lập tức nhắm thẳng về phía nàng.
Liễu Vân Hoa chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra đã hét lên một tiếng chói tai. Trong cơn hoảng loạn, nàng vội túm lấy Liễu Vân Thư bên cạnh, đẩy mạnh nàng về phía trước.
Lão phu nhân giận dữ quát lên: “Vân Hoa, con đang làm gì vậy?!”
Liễu Vân Thư không kịp phản ứng, cả người bị đẩy mạnh về phía trước. Sói Xám nhanh như cắt lao tới, túm chặt cổ tay nàng, vặn ra sau. Một tay khác hắn rút từ thắt lưng một con dao găm sắc lạnh, lưỡi dao kề sát vào cổ nàng, giọng nói đầy sát khí vang lên:
Lưỡi dao lại áp sát hơn vào cổ Liễu Vân Thư, ánh sáng lạnh lẽo của nó khiến mọi người kinh hãi.
Toàn bộ đám đông đều hít một hơi lạnh. Ai nấy đều căng thẳng, không dám manh động.
Ánh mắt của Liễu Vân Thư lóe lên những tia sáng bí ẩn. Bàn tay nhỏ nhắn giấu sau lưng nàng đang âm thầm hành động.
"Đứng yên, không thì ta gϊếŧ ngươi!" Sói Xám gầm lên, khuôn mặt đen sạm của hắn trở nên dữ tợn. Hắn biết rõ phe mình nhân số ít, không thể đối đầu trực diện với hầu phủ.
Thanh kiếm của hắn lướt qua cổ Liễu Vân Thư như lời cảnh cáo, để lại một vết cắt mỏng, ngay lập tức máu thấm ra trên làn da trắng nõn.
3
0
2 tuần trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
