TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 145
Chương 145

Liễu Vân Lý cảm giác bất an trỗi dậy trong lòng. “Chuyện gì đang xảy ra vậy?”

Bất chợt, một đôi bàn tay thô ráp túm lấy Liễu Vân Lý, kéo nàng ra khỏi xe ngựa. Nàng hoảng hốt nhìn kẻ trước mặt — một tên sơn tặc mặt mày hung tợn.

"Hê hê, da dẻ mịn màng thế này, đúng là hàng ngon rồi!"

Khuôn mặt xấu xí với một bên mắt chột của hắn khiến toàn thân Liễu Vân Lý run lên. Nàng lắp bắp: "Ngươi… Ngươi là ai?! Buông ta ra!"

"Hê hê, cô nương này dữ dằn ghê! Mau kéo xuống đây!" Tiếng cười hô hào vọng lên từ bên ngoài.

Lúc này, Liễu Vân Lý chợt hiểu ra điều gì, sắc mặt đỏ bừng vì xấu hổ và giận dữ. Nàng vùng vẫy, hét lớn: "Các ngươi bắt nhầm người rồi! Ta là tứ tiểu thư, không phải lục tiểu thư! Mau thả ta ra! Lục tiểu thư đang ở chiếc xe khác!"

Tiếng hét của nàng vang vọng ra ngoài, nhưng những tên sơn tặc hoàn toàn không tin. Trước đó, Lôi phu nhân đã dặn dò chúng rằng lục tiểu thư rất mưu mẹo, bất kể nàng nói gì cũng không được nghe. Chúng còn được căn dặn phải hành động nhanh chóng, vì người trong hầu phủ sẽ lập tức lên núi tìm khi phát hiện sự việc.

"Đừng để ý cô ta lải nhải, mau kéo xuống, lo việc chính!"

"Việc chính gì? Các ngươi thật sự bắt nhầm người rồi! Ta không phải Liễu Vân Thư, ta là Liễu Vân Lý! Mau thả ta ra, không được vô lễ với ta!" Liễu Vân Lý hét lên trong hoảng loạn, giọng nói đầy tuyệt vọng. Nàng vùng vẫy điên cuồng, nhưng mấy tên sơn tặc đã tiến lên giữ chặt tay chân nàng, thô bạo ném nàng xuống đất.

Cơn đau nhói trên lưng khiến Liễu Vân Lý cảm thấy sợ hãi chưa từng có. Nàng run rẩy với tay nhặt lấy nắm bùn đất dưới chân, ném về phía những tên sơn tặc. Nhưng những khuôn mặt xấu xí của chúng chỉ càng nở nụ cười độc ác.

"Ha ha, cô nghĩ sẽ có ai đến cứu cô à? Ngoan ngoãn hầu hạ chúng ta đi, đảm bảo cô sẽ thấy… thú vị!"

"Các… các ngươi dám?!" Nàng lắp bắp, giọng run rẩy.

Những tên sơn tặc thoáng sững người, sau đó phá lên cười ha hả. Tiếng cười vang dội giữa cơn mưa như một điềm báo đầy hiểm ác.

"Không dám? Ha ha, ngay cả chuyện gϊếŧ người phóng hỏa chúng ta còn làm, đối phó một tiểu thư như cô, có gì mà không dám? Ha ha ha…"

Liễu Vân Lý bị tên độc nhãn thô bạo túm lấy, chỉ nghe “xoẹt” một tiếng, vạt áo trước của nàng bị giật mạnh đến mức rách toạc. Làn da trắng nõn lộ ra trước mặt, khiến đám sơn tặc xung quanh mắt sáng rực lên, ai nấy đều cười đầy hèn hạ.

“Buông ta ra! Ta không phải Liễu Vân Thư, ta là Liễu Vân Lý! Người các ngươi cần tìm ở xe ngựa khác! Mau thả ta ra, nếu không ta sẽ khiến các ngươi chết không toàn thây!” Vân Lý hét lên, tóc tai rối bù, khuôn mặt lấm lem bùn đất. Trang phục trên người đã bị xé rách đến không thể che thân.

Tên đầu trọc nghe vậy cười phá lên, ánh mắt đầy du͙© vọиɠ lia qua thân thể nàng: “Ha ha, chết à? Xem ra cô muốn chúng ta ‘chết mê chết mệt’ đây! Ha ha ha!”

Hắn tiến lên túm lấy cánh tay nàng, dùng sức giật mạnh, một lần nữa vang lên tiếng vải rách. Liễu Vân Lý cúi xuống nhìn, thấy tay áo mình bị xé nát. Nàng giận đến đỏ bừng mặt, cảm giác nhục nhã cùng tuyệt vọng dâng trào. Nếu tình hình cứ tiếp tục, danh dự của nàng sẽ bị hủy hoại hoàn toàn.

Nhưng ngay lúc ý nghĩ tìm cái chết lóe lên, nàng nghiến răng, tự nhủ không thể chết được. Mọi bi kịch hôm nay là do Liễu Vân Thư gây ra, ta phải sống để trả thù!

2

0

2 tuần trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.