TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 143
Chương 143

Giờ đây, trái tim bà mới dần an ổn, ánh mắt quét qua mọi người xung quanh đầy đắc ý. Khi nhìn thấy Thành thiếu gia cũng có vẻ mệt mỏi, bà càng thêm hài lòng.

Cậu thiếu niên trắng trẻo như ngọc đang ngáp dài, nũng nịu nói với Nhị phu nhân:

"Mẫu thân, Hy nhi muốn ngủ quá."

Dứt lời, cậu liền rúc vào lòng mẹ, tìm tư thế thoải mái nhất mà dựa dẫm.

Ở góc khác, Liễu Vân Lý thản nhiên nhìn cảnh này, khóe môi nhếch lên một nụ cười lạnh. Bỗng nàng cảm thấy tay mình nặng hơn, quay đầu lại thì thấy Vân Dao đã tựa nửa người lên cánh tay mình.

"Sao thế? Thất muội, mệt lắm à?"

"… Vâng." Vân Dao đáp, đôi mắt nặng trĩu, tầm nhìn bắt đầu mờ đi. Dù sao nàng vẫn còn nhỏ tuổi, Liễu Vân Lý cũng không nghĩ ngợi gì thêm. Hôm nay là một ngày trọng đại với nàng, tâm trạng u uất bấy lâu nay hiếm khi có dịp thư giãn, nên giọng nói của nàng cũng dịu dàng hơn hẳn:

"Chắc là mệt vì đường xa, đêm nay về sớm nghỉ ngơi nhé."

Vân Dao gật đầu, trong lòng dâng lên một chút cảm động. Đã bao lâu rồi Tứ tỷ không nói chuyện nhẹ nhàng với nàng như vậy? Từ khi mẫu thân qua đời, Tứ tỷ ngày càng lạnh nhạt, thậm chí khó chịu với nàng. Lần này, hiếm khi Tứ tỷ chủ động nhờ nàng mang bánh cho Lục tỷ.

Mơ hồ đoán rằng Tứ tỷ đã cùng Nhị tỷ bàn tính cách đối phó với Lục tỷ, Vân Dao không khỏi bất an. Sau bài học lần trước, mỗi lần gặp Lục tỷ, nàng đều cảm thấy toàn thân không thoải mái. Nếu lần này Tứ tỷ thành công, liệu Tứ tỷ có đối tốt với nàng hơn không?

Bất chợt, mưa nặng hạt dần. Từng giọt mưa rơi xuống đất văng tung tóe, làm bắn bùn đất lên quần áo, còn kèm theo cảm giác buốt giá khó chịu khi thấm vào da.

Gió xiên tạt mạnh, cuốn theo cơn mưa tung bay tứ phía.

Lôi thị vội vàng chạy đến chỗ lão phu nhân:

"Mẫu thân, mưa to quá, chúng ta nên sớm quay về, nếu không đường núi lầy lội sẽ rất nguy hiểm cho cả đoàn."

Trời mưa mỗi lúc một lớn, chỉ trong chốc lát đã đổ như trút nước.

Lão phu nhân nhìn quanh, thấy mọi người bắt đầu rút về xe ngựa tránh mưa, bèn khẽ gật đầu đồng ý.

Lôi thị mừng thầm:

"Con dâu biết một lối tắt, đi đường đó có thể xuống núi nhanh hơn." Nói xong, bà ta cố ý liếc nhìn Vân Thư với ánh mắt đầy ẩn ý.

Cơn mưa tầm tã cuốn trôi bùn đất, khiến con đường núi trở nên lầy lội. Đội ngũ vốn trật tự cũng dần dần rối loạn. Những gia đinh, nha hoàn phải đi bộ đều bị ướt hết gấu quần, chỉ có thể đỡ lấy nhau mà bước đi. Đường núi mà Lôi phu nhân chọn không hề dễ dàng. Nếu sơ ý trượt chân, rất có thể sẽ rơi xuống rừng cây dốc đứng hai bên đường, nhẹ thì gãy xương, nặng thì mất mạng.

Mây đen che kín bầu trời, bốn phía chìm trong sự u ám. Việc tiến lên càng trở nên gian nan.

Mọi người vừa muốn mau chóng xuống núi, vừa bị cơn mưa lớn như trút nước cản đường. Tiếng hét thất thanh vang lên không ngừng khi có người trượt ngã.

“Cẩn thận dưới chân! Cẩn thận!” Lão quản gia lớn tiếng nhắc nhở, trong lòng thầm than. Phu nhân thật biết chọn ngày, mấy hôm trước trời còn nắng đẹp, vậy mà hôm nay lại mưa to như thế này.

Lão phu nhân ngồi trong xe ngựa, mắt khép hờ, dường như không nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài. Tuy nhiên, đôi mày nhíu chặt của bà lộ rõ tâm trạng phiền muộn.

Nhị phu nhân trong xe ngựa không nhịn được vén rèm, nhìn về phía trước, nơi xe ngựa của Vân Thư đang đi. Bà đã làm mọi việc có thể, chỉ mong lục tiểu thư không gặp chuyện gì bất trắc. “Trời cao phù hộ, ngàn vạn lần đừng để bọn chúng thành công.”

1

0

2 tuần trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.