TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 117
Chương 117

Tại phủ của Xương Định hầu.

“Tam thiếu gia đâu? Không có trong phòng sao?”

Lão phu nhân đứng trước cửa phòng, nhìn người hầu đứng gác với vẻ khó hiểu.

Hỏng rồi! Thiếu gia còn chưa về!

Người hầu toát mồ hôi lạnh nhưng cố gắng giữ vẻ bình tĩnh. “Bẩm lão phu nhân, Tam thiếu gia đã nghỉ ngơi rồi, chắc vẫn chưa dậy ạ.”

“Đã nghỉ ngơi?”

Lão phu nhân ngước nhìn trời. Đã đến giờ này mà vẫn ngủ sao? “Tam thiếu gia có phải không khỏe?” Lần trước ở Thiên Phúc tự, rõ ràng cháu trai bà trông khá hơn nhiều.

“... Không, không ạ.”

Nếu nói thiếu gia không khỏe, lão phu nhân chắc chắn sẽ vào ngay. Đến lúc đó, khi thấy căn phòng trống không, bản thân hắn sẽ không tránh khỏi trách phạt.

“Được rồi, ngươi lui đi, ta có chuyện muốn nói với Tam thiếu gia.”

Lão phu nhân thu lại ánh mắt nghiêm nghị. Người hầu chần chừ một lát, cuối cùng đành miễn cưỡng tránh ra.

Bước vào phòng, lão phu nhân đi nhẹ nhàng.

Người hầu theo sát phía sau, lòng thấp thỏm.

Từ trong vọng ra tiếng ho khẽ yếu ớt.

“Khụ khụ khụ...”

“Lăng nhi, con tỉnh rồi sao?”

Lão phu nhân lập tức tiến đến bên giường. Người đàn ông trẻ trên giường khẽ mở mắt, cố gắng ngồi dậy.

“Tổ mẫu.”

Người hầu thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nhìn cánh cửa sổ vừa đóng kín. Nguy hiểm thật, may mà thiếu gia về kịp!

“Đừng dậy, cứ nằm nghỉ đi.”

Ánh mắt tràn đầy yêu thương, lão phu nhân cẩn thận chỉnh lại chăn cho cháu trai.

Nhiều năm qua, dù mời bao nhiêu danh y, bệnh tình của Phượng Lăng vẫn không khá hơn.

Lão phu nhân mang nặng nỗi lo, nhưng may mắn là bệnh cũng không nặng thêm. Chỉ tiếc, thân thể vẫn luôn yếu ớt thế này.

“Chờ cha con trở về, tổ mẫu sẽ bàn chuyện hôn sự cho con. Nhị tiểu thư của phủ Xương Vinh hầu, con đã gặp rồi đúng không? Thấy thế nào?”

“...”

Hình ảnh khuôn mặt nhỏ nhắn của Liễu Vân Thư chợt hiện lên trong đầu Phượng Lăng. Cảnh tượng hôm nay, ánh mắt Thái tử nhìn nàng, khiến hắn không yên lòng.

Hắn trầm ngâm một lúc.

“Tổ mẫu thấy Nhị tiểu thư rất tốt, hẳn sẽ là một hiền thê lương mẫu.”

Lời nói không rõ là thật lòng hay chỉ để dò xét. Lão phu nhân quan tâm hơn cả là việc sau khi cưới hỏi, bệnh tình của cháu trai liệu có chuyển biến tốt không.

Hiền thê lương mẫu?

Nếu để Phượng Linh nghe thấy, e là nàng sẽ giận dỗi đập bàn bỏ đi ngay.

Phượng Lăng khẽ mỉm cười, dường như đã đưa ra quyết định.

“Tổ mẫu, hài nhi... đã có người trong lòng rồi.”

Lão phu nhân phủ Hầu nhìn đầy ngạc nhiên. Đứa cháu này của bà vốn sức khỏe yếu ớt, bình thường chỉ quanh quẩn nghỉ ngơi trong phòng, vậy mà lại kết giao được với một cô nương? “Lăng nhi, là tiểu thư nhà nào vậy?”

Gương mặt tuấn tú tuyệt luân kia chỉ khẽ cười nhạt, “Tổ mẫu, người sẽ có cơ hội gặp nàng.”

Nhìn vẻ mặt của hắn, lão phu nhân càng thêm hiếu kỳ. Đứa cháu này trước giờ đối với mọi thứ đều hờ hững, vậy mà lần này lại động lòng. Rốt cuộc là cô nương như thế nào mà khiến hắn như vậy? Hơn nữa, qua lời nói này, có vẻ như hắn không muốn bà can thiệp.

Lão phu nhân thở dài nhẹ nhõm, “Thôi được, quan trọng nhất vẫn là sức khỏe của con. Nếu không thích nhị tiểu thư của phủ Xương Vinh Hầu, tổ mẫu sẽ nói với phụ thân con.”

Phượng Lăng khẽ đáp một tiếng, rồi yên tĩnh nằm xuống, ánh mắt dõi theo bóng dáng lão phu nhân dần khuất khỏi tầm nhìn.

Tại trường huấn luyện ngựa hoàng gia, dưới bầu trời u ám và cơn gió lạnh cắt da cắt thịt, Liễu Vân Phong tay đặt lên chuôi kiếm bên hông, mắt nhìn chăm chăm vào đường đua ngoằn ngoèo trước mặt.

1

0

2 tuần trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.