0 chữ
Chương 112
Chương 112
Liễu Vân Lý quỳ xuống, biểu cảm chân thành:
“Thưa tổ mẫu, Vân Lý biết lỗi rồi.”
“Ồ?”
“Vân Lý đã thấu hiểu khổ tâm của tổ mẫu. Là do Vân Lý quá lỗ mãng, hành động thiếu suy xét. Sau chuyện này, Vân Lý nhất định sẽ nỗ lực tu dưỡng bản thân, hy vọng một ngày nào đó có thể giúp tổ mẫu giải ưu.”
Giọng nói nàng thành khẩn, biểu cảm điềm đạm và đầy bi thương khiến người ta không khỏi sinh lòng thương xót.
Lão phu nhân gật đầu nhẹ, xem ra việc chép kinh quả nhiên có hiệu quả. Di nương nàng mới mất, vậy mà nàng đã có thể điều chỉnh tâm trạng nhanh như vậy, thật đáng quý.
“Đêm qua không nghỉ ngơi sao?”
“Tâm trí bất an, nên Vân Lý chép kinh suốt đêm. Quả thực đã lĩnh ngộ được nhiều điều.”
Lão phu nhân nhìn tay nàng còn hơi run, cảm thấy hài lòng.
“Được rồi, đứng lên đi.”
“Tổ mẫu, Vân Lý còn một thỉnh cầu.”
Lão phu nhân hơi nhướn mày, chờ nàng nói tiếp.
“Mẫu thân vẫn đang bệnh nặng, Vân Lý muốn túc trực bên cạnh để tận hiếu.”
Nghe vậy, lão phu nhân có phần ngạc nhiên. Nàng chủ động xin đến hầu hạ Lôi thị? Nhưng sau khi suy nghĩ, bà liền hiểu ra.
“Khó có được lòng hiếu thảo của con. Đi đi, cùng đại ca và nhị tỷ của con chăm sóc mẫu thân cho tốt.”
“Dạ, tổ mẫu.”
Khi nhìn thấy Liễu Vân Lý, sắc mặt Liễu Vân Hoa lập tức trở nên lạnh lùng, nhưng không nói gì.
Nàng ta đến làm gì? Không lẽ có âm mưu gì?
Liễu Vân Lý như không nhìn thấy ánh mắt phòng bị của đối phương, giọng nàng dịu dàng: “Nhị tỷ…”
Âm thanh mang chút van xin khiến Liễu Vân Hoa chỉ lạnh nhạt dẫn nàng vào phòng, rồi im lặng quan sát.
Liễu Vân Lý cúi đầu, giọng tràn đầy bi thương:
“Nhị tỷ, Tứ muội đã đối diện với vách tường suốt đêm qua, ngẫm lại mọi chuyện, mới hiểu ra rất nhiều điều.”
Nước mắt nàng rơi lã chã, nhưng Liễu Vân Hoa không dễ động lòng.
“Tứ muội đã sai quá nhiều. Chuyện của nhị di nương là do muội xử lý không thỏa đáng, từ trước đến nay cũng không nên đối nghịch với tỷ. Giờ đây, Liễu Vân Thư đang được sủng ái, hoàn toàn không để chúng ta vào mắt. Tứ muội nghĩ đi nghĩ lại, vẫn thấy chỉ có tỷ mới hiểu và bao dung cho muội. Với tình hình hiện tại, chúng ta nên đồng lòng, cùng đối phó với con rắn độc như nàng ta. Những ngày sau này của muội, cũng phải nhờ tỷ tỷ giúp đỡ.”
Liễu Vân Hoa cười lạnh trong lòng. Xem ra, nàng ta cuối cùng cũng hiểu ra. Sau khi nhị di nương qua đời, nàng chẳng còn chỗ dựa, ngay cả chuyện hôn sự cũng nằm trong tay mẫu thân mình.
Thấy Liễu Vân Hoa không phản ứng, Liễu Vân Lý bất ngờ quỳ xuống, vừa khóc vừa nói:
“Tỷ tỷ, có thể tha thứ cho muội không? Nếu tỷ cũng không giúp muội, muội thà chết còn hơn. Để khỏi phải nhìn Liễu Vân Thư – kẻ đã hại chết di nương của muội – nhởn nhơ ngoài kia!”
Nhắc đến Vân Thư, giọng nàng tràn ngập oán hận.
Liễu Vân Hoa để nàng quỳ thêm một lát, rồi thay đổi thái độ: “Muội không cần phải như vậy. Chúng ta là tỷ muội, còn nói đến tha thứ hay không? Tất cả đều là do con rắn độc Liễu Vân Thư gây ra. Về sau, chúng ta đồng lòng, nhất định sẽ vạch trần bộ mặt thật của nàng ta!”
“Nhị tỷ, thật sự tha thứ cho muội?”
“Còn nói tha thứ hay không? Muội là muội muội của ta. Khổ cho muội rồi. Ta sẽ nói với mẫu thân, sau này có gì ngon, sẽ chia cho muội một nửa. Trang sức hay y phục đẹp, cũng vậy.”
Thực ra, lúc đầu Liễu Vân Hoa không định để ý đến nàng ta. Nhưng sau khi suy xét, nàng đổi ý.
“Thưa tổ mẫu, Vân Lý biết lỗi rồi.”
“Ồ?”
“Vân Lý đã thấu hiểu khổ tâm của tổ mẫu. Là do Vân Lý quá lỗ mãng, hành động thiếu suy xét. Sau chuyện này, Vân Lý nhất định sẽ nỗ lực tu dưỡng bản thân, hy vọng một ngày nào đó có thể giúp tổ mẫu giải ưu.”
Giọng nói nàng thành khẩn, biểu cảm điềm đạm và đầy bi thương khiến người ta không khỏi sinh lòng thương xót.
Lão phu nhân gật đầu nhẹ, xem ra việc chép kinh quả nhiên có hiệu quả. Di nương nàng mới mất, vậy mà nàng đã có thể điều chỉnh tâm trạng nhanh như vậy, thật đáng quý.
“Đêm qua không nghỉ ngơi sao?”
“Tâm trí bất an, nên Vân Lý chép kinh suốt đêm. Quả thực đã lĩnh ngộ được nhiều điều.”
Lão phu nhân nhìn tay nàng còn hơi run, cảm thấy hài lòng.
“Được rồi, đứng lên đi.”
Lão phu nhân hơi nhướn mày, chờ nàng nói tiếp.
“Mẫu thân vẫn đang bệnh nặng, Vân Lý muốn túc trực bên cạnh để tận hiếu.”
Nghe vậy, lão phu nhân có phần ngạc nhiên. Nàng chủ động xin đến hầu hạ Lôi thị? Nhưng sau khi suy nghĩ, bà liền hiểu ra.
“Khó có được lòng hiếu thảo của con. Đi đi, cùng đại ca và nhị tỷ của con chăm sóc mẫu thân cho tốt.”
“Dạ, tổ mẫu.”
Khi nhìn thấy Liễu Vân Lý, sắc mặt Liễu Vân Hoa lập tức trở nên lạnh lùng, nhưng không nói gì.
Nàng ta đến làm gì? Không lẽ có âm mưu gì?
Liễu Vân Lý như không nhìn thấy ánh mắt phòng bị của đối phương, giọng nàng dịu dàng: “Nhị tỷ…”
Âm thanh mang chút van xin khiến Liễu Vân Hoa chỉ lạnh nhạt dẫn nàng vào phòng, rồi im lặng quan sát.
Liễu Vân Lý cúi đầu, giọng tràn đầy bi thương:
Nước mắt nàng rơi lã chã, nhưng Liễu Vân Hoa không dễ động lòng.
“Tứ muội đã sai quá nhiều. Chuyện của nhị di nương là do muội xử lý không thỏa đáng, từ trước đến nay cũng không nên đối nghịch với tỷ. Giờ đây, Liễu Vân Thư đang được sủng ái, hoàn toàn không để chúng ta vào mắt. Tứ muội nghĩ đi nghĩ lại, vẫn thấy chỉ có tỷ mới hiểu và bao dung cho muội. Với tình hình hiện tại, chúng ta nên đồng lòng, cùng đối phó với con rắn độc như nàng ta. Những ngày sau này của muội, cũng phải nhờ tỷ tỷ giúp đỡ.”
Liễu Vân Hoa cười lạnh trong lòng. Xem ra, nàng ta cuối cùng cũng hiểu ra. Sau khi nhị di nương qua đời, nàng chẳng còn chỗ dựa, ngay cả chuyện hôn sự cũng nằm trong tay mẫu thân mình.
“Tỷ tỷ, có thể tha thứ cho muội không? Nếu tỷ cũng không giúp muội, muội thà chết còn hơn. Để khỏi phải nhìn Liễu Vân Thư – kẻ đã hại chết di nương của muội – nhởn nhơ ngoài kia!”
Nhắc đến Vân Thư, giọng nàng tràn ngập oán hận.
Liễu Vân Hoa để nàng quỳ thêm một lát, rồi thay đổi thái độ: “Muội không cần phải như vậy. Chúng ta là tỷ muội, còn nói đến tha thứ hay không? Tất cả đều là do con rắn độc Liễu Vân Thư gây ra. Về sau, chúng ta đồng lòng, nhất định sẽ vạch trần bộ mặt thật của nàng ta!”
“Nhị tỷ, thật sự tha thứ cho muội?”
“Còn nói tha thứ hay không? Muội là muội muội của ta. Khổ cho muội rồi. Ta sẽ nói với mẫu thân, sau này có gì ngon, sẽ chia cho muội một nửa. Trang sức hay y phục đẹp, cũng vậy.”
Thực ra, lúc đầu Liễu Vân Hoa không định để ý đến nàng ta. Nhưng sau khi suy xét, nàng đổi ý.
1
0
2 tuần trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
