TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 103
Chương 103

Vân Thư đã quay lại đứng bên lão phu nhân. Nhị di nương bị lôi đi, những người khác trong sảnh đường cũng lần lượt lui ra, mang theo sự bàng hoàng.

Vân Thư lặng lẽ quan sát biểu cảm của Xương Vinh Hầu, nhận ra trong mắt hắn không có chút đau lòng nào. Rõ ràng, không chỉ hoàng gia vô tình, mà ngay cả nơi cửa Hầu cũng lạnh lùng không kém.

Chuyện của Nhị di nương dường như trở thành cơn ác mộng của tất cả trong Hầu phủ. Đặc biệt là khi Lôi thị nghe tin trước lúc chết, Nhị di nương còn trước mặt lão phu nhân và Hầu gia tố cáo mình, bà ta giận đến ho khan không ngừng, bệnh tình càng thêm nặng.

Hầu phủ yên ắng vài ngày. Vì bệnh tình của Lôi thị không mấy khả quan, lão phu nhân cho gọi Vân Thư vào phòng.

“Thư nhi, những ngày qua con đã chịu nhiều uất ức, nhưng bà ấy dù sao cũng là đích mẫu của con.”

Lời này vừa dứt, Vân Thư liền hiểu ý của lão phu nhân: bà muốn nàng chữa bệnh cho Lôi thị.

“Tổ mẫu, con hiểu rồi.”

Vân Thư không nói thêm rằng e rằng Lôi thị sẽ không để nàng chẩn đoán. Nhưng đi thì vẫn phải đi, nếu bà ta không đồng ý, thì đó là lỗi của chính bà ta.

Khi bước vào viện của Lôi thị, Vân Thư bắt gặp ánh mắt ngạc nhiên của Liễu Vân Hoa.

“Ngươi đến đây làm gì?”

“Đích tỷ, tổ mẫu bảo ta đến chẩn bệnh cho mẫu thân.”

Giọng nói của Vân Thư đầy vẻ xa cách. Liễu Vân Hoa cười lạnh: “Ngươi tốt bụng vậy sao? Ta e rằng ngươi muốn hại chết mẫu thân thì có!”

“Vân Hoa!”

Lúc này, Liễu Vân Phong bưng một bát thuốc đi ra. Thấy Vân Thư, khuôn mặt hắn lộ vẻ vui mừng. Từ lâu, hắn đã muốn nhờ Lục muội chẩn bệnh cho mẫu thân, nhưng lại sợ nàng không đồng ý. Không ngờ hôm nay nàng lại tự mình đến.

“Lục muội.”

Một tiếng gọi “Lục muội” càng làm Liễu Vân Phong thêm phấn khởi. “Lục muội, mời vào.”

“Đại ca!” Liễu Vân Hoa giậm chân, không hiểu vì sao đại ca lại đối xử tốt với tiện nữ này. Mẫu thân ra nông nỗi này chẳng phải đều do nàng ta gây ra sao?

Trong phòng tràn ngập mùi thuốc, Lôi thị nằm trên giường, gầy yếu đến mức suýt nữa Vân Thư không nhận ra.

Không nói lời thừa, Vân Thư vươn tay bắt mạch cho bà ta.

“Không được chạm vào mẫu thân ta!”

“Vân Hoa!” Liễu Vân Phong lo sợ muội muội gây chuyện, vội kéo nàng ra khỏi phòng. Chưa kịp khuyên nhủ, Vân Thư đã bước ra:

“Đại ca, đơn thuốc ta đã để trên bàn. Mẫu thân uống vào buổi trưa và tối, sau mười ngày có thể dừng thuốc.”

Nhanh vậy sao? Liễu Vân Phong ngạc nhiên, liệu có phải vì chuyện Nhị di nương mà Lục muội muốn nhanh chóng rời đi?

“Ta không cần đơn thuốc của ngươi!”

Mặc kệ tiếng gào thét của Liễu Vân Hoa, Vân Thư thản nhiên rời khỏi viện.

Bên trong vang lên tiếng nói yếu ớt: “Vân Phong.”

“Mẫu thân?!”

Hai người vui mừng lao vào, thấy Lôi thị đã tỉnh lại.

“Mẫu thân, người thấy thế nào? Có phải nhờ Vân Thư châm cứu không?”

Ánh mắt Lôi thị tràn đầy vẻ khó chịu: “Ta đã tỉnh từ lúc nàng ta vào. Vân Phong, đi sắc thuốc theo đơn của nàng ta.”

“Mẫu thân? Sao có thể uống thuốc của nàng ta được?” Liễu Vân Hoa không thể tin vào tai mình.

Lôi thị nằm trên giường, suy nghĩ rất nhiều trong những ngày qua. Muốn loại bỏ thứ nữ kia, cần gì phải vội vã? Nhị di nương đã chết, bà ta hiểu rõ rằng, chỉ cần còn sống, cơ hội vẫn còn. Nếu bà ta bệnh nặng không qua khỏi, chẳng phải sẽ khiến tiện nữ kia đắc ý sao?

“Tại sao không? Nếu thật sự có vấn đề, thì kéo nàng ta chết cùng ta!”

1

0

2 tuần trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.