TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 100
Chương 100

Lời nhắc của bà ta khiến mọi người tò mò, rướn cổ nhìn sang. Vân Thư vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt: “Mắt của Nhị di nương thật tốt.”

Cô ta điên rồi sao? Đã đến nước này mà vẫn giữ vẻ điềm tĩnh?! Nhị di nương thầm nghĩ, giờ này Ngũ di nương còn chưa chịu ra mặt.

Lão phu nhân trầm ngâm một lúc, cuối cùng lên tiếng: “Ừm, quả nhiên là lụa tuyết tằm Tây Vực.”

Lời vừa dứt, cả sảnh đường xôn xao.

“Lục muội, sao muội có thể làm vậy? Muội tạo ra con búp bê này để hại ai?” Liễu Vân Hoa tỏ vẻ kinh hãi.

Tất cả bằng chứng đều chỉ về phía Vân Thư. Nhìn thiếu nữ đang bị mọi người chỉ trích, trong lòng Liễu Vân Hoa trào dâng chút kɧoáı ©ảʍ. Nếu thật sự là Vân Thư làm, hôm nay nàng ta sẽ không toàn mạng. Còn nếu không phải… Không! Nhất định là nàng ta làm!

“Nhị tiểu thư, Lục tiểu thư muốn hại ai, chẳng phải cứ nhìn lá bùa trong tay lão phu nhân là rõ ngay sao?”

Mụ ma ma cầm lấy lá bùa từ tay lão phu nhân, giao cho Liễu Vân Hoa. Nàng ta mở ra xem, sắc mặt tái nhợt.

“Lục muội, muội thật ác độc! Mẫu thân luôn đối xử tốt với muội, sao muội lại làm chuyện này! Chẳng trách, mẫu thân đột nhiên bệnh nặng, thì ra là vì con búp bê này…”

Lá bùa ghi rõ bát tự của Lôi thị!

“Lục muội, sao muội có thể làm vậy?”

“Muội thật tàn nhẫn! Mẫu thân đối xử với muội đâu đến nỗi nào, sao lại ra tay độc ác như vậy?”

Trong khoảnh khắc, cả sảnh đường dồn hết ánh mắt căm phẫn về phía Vân Thư. Nàng vẫn đứng đó, bình thản. Lão phu nhân sắc mặt âm trầm, không nói lời nào.

“Gọi Ngũ di nương ra! Nàng ta cũng là đồng phạm!”

Không biết ai hô lên câu này, lập tức mọi người ồn ào đòi lôi Ngũ di nương ra ngoài.

Đúng lúc đó, một giọng nói trầm ổn vang lên. Xương Vinh Hầu sải bước vào đại sảnh, ánh mắt sắc bén quét qua toàn bộ người trong phòng. “Có chuyện gì xảy ra?”

Một câu đơn giản nhưng đủ khiến tất cả im bặt. Tuy nhiên, ánh mắt của mọi người đều mang theo vẻ hả hê, hướng về phía Vân Thư.

Ánh mắt đó như muốn nói: “Người này xong đời rồi!”

Nếu một đích tử bị đánh trăm gậy rồi đuổi khỏi phủ, thì một thứ nữ như nàng, bị buộc tội chế tạo búp bê nguyền rủa chính thê, liệu có đường sống hay không?

“Lão gia, ngài nhất định phải đòi lại công bằng cho tỷ tỷ! Tỷ ấy vì Hầu phủ mà lao tâm lao lực, vậy mà cuối cùng lại bị người ta nguyền rủa. Giờ đây tỷ ấy nằm liệt giường, nếu không trừ tà khí trong phủ, Hầu phủ sẽ chẳng bao giờ có ngày yên ổn!”

Nhị di nương quỳ sụp dưới chân Xương Vinh Hầu, khóc lóc thảm thiết. Mọi người trong sảnh đều không ngờ bà ta lại quan tâm đến Lôi thị như vậy.

Liễu Vân Hoa thoáng sững người, nhưng trong lòng nghĩ: chỉ cần trừ khử được tiện nữ kia, ai đứng ra lúc này cũng đều đáng giúp sức.

“Phụ thân, thị vệ đã đào ra một con búp bê từ Trúc viện, được làm bằng lụa tuyết tằm Tây Vực mà tổ mẫu thưởng cho Lục muội và Ngũ di nương. Trên đó còn ghi cả bát tự của mẫu thân!” Nàng vừa nói vừa lau nước mắt, ánh mắt nhìn Vân Thư đầy căm ghét. “Xem ra, Lục muội ở trên núi không chỉ học y thuật, mà còn học cả những tà thuật hại người!”

“Thật có chuyện này sao?” Giọng Xương Vinh Hầu lạnh đi vài phần, ánh mắt sắc bén nhìn về phía đạo sĩ mặc hoàng bào.

Ánh mắt như muốn xuyên thấu lòng người của Hầu gia khiến đạo sĩ run rẩy. Hắn hít sâu, cố lấy lại bình tĩnh rồi nói: “Hầu gia, trong phủ có yêu nghiệt quấy phá. Yêu nghiệt hóa thành ba thân, nếu không sớm tiêu diệt, toàn bộ người trong phủ sẽ gặp nguy hiểm!”

1

0

2 tuần trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.