0 chữ
Chương 5
Thế giới 1 - Chương 5: Em gái bạch nguyệt quang mềm mại của anh trai (5)
Vừa thấy Giản Hành Chi, cô lập tức lao tới ôm chầm lấy hắn, cơ thể run nhẹ.
"Anh trai..."
Giọng nói mềm mại ngọt ngào, phảng phất chút nũng nịu.
Sợi xích trên tay cô leng keng vang lên.
Cô dụi dụi má vào mặt Giản Hành Chi một cách đầy lưu luyến.
Giản Hành Chi giật phắt cô ra, ánh mắt âm u khó đoán: "Lại là chiêu cũ, em tưởng anh còn dễ bị lừa nữa sao?"
Ánh mắt Thịnh Nhĩ thoáng chút đau đớn, cúi đầu xuống, vòng tay quanh Giản Hành Chi cũng từ từ buông lỏng.
Thịnh Nhĩ: "Em biết rồi."
Giản Hành Chi ngập ngừng: "Tỉnh rồi thì ăn cơm đi."
Thịnh Nhĩ ừ một tiếng, ngồi thẳng dậy nghiêng người về phía Giản Hành Chi.
Không biết Giản Hành Chi đã đặt sẵn một chiếc bàn nhỏ cạnh giường từ lúc nào.
Trên bàn bày bốn món một canh.
Màu sắc hương vị đầy đủ.
Trước mặt Giản Hành Chi và cô đều có đặt một bộ bát đũa.
Thịnh Nhĩ rất tự nhiên há miệng ra với Giản Hành Chi.
Giản Hành Chi khẽ ngẩn người, sau đó thành thạo đút đồ ăn cho Thịnh Nhĩ.
Thịnh Nhĩ cười với Giản Hành Chi: "Anh trai cũng ăn đi."
Giản Hành Chi mặt lạnh như tiền, không đáp lại.
Bữa cơm trôi qua êm đềm như vậy.
Ăn xong bữa tối, Thịnh Nhĩ lại để mắt tới chùm nho trên bàn.
Thịnh Nhĩ nói chuyện với hệ thống trong đầu: [Bắt Giản Hành Chi đút nho cho tôi, có phải hơi được voi đòi tiên không?]
Hệ thống: [Lãnh chúa của tôi ơi, theo tôi thấy thì khả năng Giản Hành Chi ném quả nho vào mặt ngài cao hơn đấy, muốn thử không?]
"Muốn ăn?" Giản Hành Chi nhìn thấy ánh mắt của Thịnh Nhĩ, giọng điệu lơ đãng nhưng lại thoáng chút gì đó khác lạ.
Thịnh Nhĩ nghiêng đầu, vẻ mặt bối rối như bị bắt gặp khi đang thèm thuồng.
Giản Hành Chi dựa vào lưng ghế, đôi tay thon dài đẹp đẽ bóc vỏ quả nho chỉ trong vài động tác.
Nước nho ứa ra, thấm ướt bàn tay hắn.
Hắn đặt quả nho lên lòng bàn tay mình.
"Muốn ăn thì tự lại đây."
Má Thịnh Nhĩ ửng lên một màu hồng phớt.
Giản Hành Chi nói: "Nhanh lên, kiên nhẫn của anh có hạn."
Thịnh Nhĩ từ từ tiến lại gần hắn, định đưa tay lấy quả nho.
Giọng Giản Hành Chi lạnh băng: "Dùng miệng."
Khóe mắt Thịnh Nhĩ đỏ ửng, vừa kinh ngạc vừa xấu hổ, cô khẽ nói: "Trước đây... anh không như thế này."
Giản Hành Chi hơi mất kiên nhẫn: "Em cũng nói rồi đấy, đó là trước đây."
Lúc này Thịnh Nhĩ mới chịu đến gần Giản Hành Chi, cúi đầu từ từ dùng miệng ngậm lấy quả nho trên lòng bàn tay hắn.
Khoảng cách quá gần, môi Thịnh Nhĩ khẽ chạm vào lòng bàn tay hắn.
Cảm giác mềm mại khiến Giản Hành Chi khẽ co các ngón tay, những suy nghĩ không đúng lúc nổi lên trong lòng khiến hắn nhíu mày.
"Anh trai..."
Giọng nói mềm mại ngọt ngào, phảng phất chút nũng nịu.
Sợi xích trên tay cô leng keng vang lên.
Cô dụi dụi má vào mặt Giản Hành Chi một cách đầy lưu luyến.
Giản Hành Chi giật phắt cô ra, ánh mắt âm u khó đoán: "Lại là chiêu cũ, em tưởng anh còn dễ bị lừa nữa sao?"
Ánh mắt Thịnh Nhĩ thoáng chút đau đớn, cúi đầu xuống, vòng tay quanh Giản Hành Chi cũng từ từ buông lỏng.
Thịnh Nhĩ: "Em biết rồi."
Giản Hành Chi ngập ngừng: "Tỉnh rồi thì ăn cơm đi."
Thịnh Nhĩ ừ một tiếng, ngồi thẳng dậy nghiêng người về phía Giản Hành Chi.
Không biết Giản Hành Chi đã đặt sẵn một chiếc bàn nhỏ cạnh giường từ lúc nào.
Trên bàn bày bốn món một canh.
Màu sắc hương vị đầy đủ.
Trước mặt Giản Hành Chi và cô đều có đặt một bộ bát đũa.
Giản Hành Chi khẽ ngẩn người, sau đó thành thạo đút đồ ăn cho Thịnh Nhĩ.
Thịnh Nhĩ cười với Giản Hành Chi: "Anh trai cũng ăn đi."
Giản Hành Chi mặt lạnh như tiền, không đáp lại.
Bữa cơm trôi qua êm đềm như vậy.
Ăn xong bữa tối, Thịnh Nhĩ lại để mắt tới chùm nho trên bàn.
Thịnh Nhĩ nói chuyện với hệ thống trong đầu: [Bắt Giản Hành Chi đút nho cho tôi, có phải hơi được voi đòi tiên không?]
Hệ thống: [Lãnh chúa của tôi ơi, theo tôi thấy thì khả năng Giản Hành Chi ném quả nho vào mặt ngài cao hơn đấy, muốn thử không?]
"Muốn ăn?" Giản Hành Chi nhìn thấy ánh mắt của Thịnh Nhĩ, giọng điệu lơ đãng nhưng lại thoáng chút gì đó khác lạ.
Thịnh Nhĩ nghiêng đầu, vẻ mặt bối rối như bị bắt gặp khi đang thèm thuồng.
Giản Hành Chi dựa vào lưng ghế, đôi tay thon dài đẹp đẽ bóc vỏ quả nho chỉ trong vài động tác.
Hắn đặt quả nho lên lòng bàn tay mình.
"Muốn ăn thì tự lại đây."
Má Thịnh Nhĩ ửng lên một màu hồng phớt.
Giản Hành Chi nói: "Nhanh lên, kiên nhẫn của anh có hạn."
Thịnh Nhĩ từ từ tiến lại gần hắn, định đưa tay lấy quả nho.
Giọng Giản Hành Chi lạnh băng: "Dùng miệng."
Khóe mắt Thịnh Nhĩ đỏ ửng, vừa kinh ngạc vừa xấu hổ, cô khẽ nói: "Trước đây... anh không như thế này."
Giản Hành Chi hơi mất kiên nhẫn: "Em cũng nói rồi đấy, đó là trước đây."
Lúc này Thịnh Nhĩ mới chịu đến gần Giản Hành Chi, cúi đầu từ từ dùng miệng ngậm lấy quả nho trên lòng bàn tay hắn.
Khoảng cách quá gần, môi Thịnh Nhĩ khẽ chạm vào lòng bàn tay hắn.
Cảm giác mềm mại khiến Giản Hành Chi khẽ co các ngón tay, những suy nghĩ không đúng lúc nổi lên trong lòng khiến hắn nhíu mày.
8
0
1 tháng trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
