0 chữ
Chương 3
Thế giới 1 - Chương 3: Em gái bạch nguyệt quang mềm mại của anh trai (3)
Giản Hành Chi như thói quen xưa, xoa nhẹ đầu Thịnh Nhĩ, giọng dịu dàng: "Đặc quyền anh cho em đã thu hồi từ năm năm trước rồi. Bây giờ như thế này không tốt sao?"
"Nhĩ Nhĩ của anh, nên mãi mãi ở trong l*иg, để một mình anh thưởng thức thôi."
Giọng nói cuối câu của Giản Hành Chi lên cao, ánh mắt tràn ngập si mê đến mức biếи ŧɦái.
Thịnh Nhĩ không kìm được nước mắt, những giọt lệ lớn lăn dài, tiếng nức nở nghẹn ngào.
Giản Hành Chi đưa tay lau khô nước mắt cho cô, giọng trầm ấm pha chút nuông chiều: "Khóc gì chứ? Anh sẽ luôn ở bên em mà."
"Anh đi chuẩn bị đồ ăn, em ngoan ngoãn đợi chút nhé."
Chỉ khi cánh cửa đóng sập lại, Thịnh Nhĩ mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô lẩm bẩm: "Đồ biếи ŧɦái."
Hệ thống vừa sợ hãi chui vào không gian riêng, giờ mới dám ló đầu ra: [Biếи ŧɦái? Tôi thấy khí vận tử đối xử khá tốt mà, có lẽ chỉ vì yêu cô quá nên không nỡ làm khó. Ôi! Khí vận tử tội nghiệp của tôi, yêu mà chẳng được đáp lại...]
[Nếu vậy, nhiệm vụ thế giới nhỏ này chắc sẽ hoàn thành sớm thôi!]
Thịnh Nhĩ ánh lên chút thương hại: "Thôi, cậu đi chơi đi."
Hệ thống ưỡn ngực đứng trên nóc l*иg, tiếp tục ca hát:
[L*иg gai hoa hồng nhốt nàng công chúa xinh đẹp
Nàng chẳng sợ gió mưa
Hoàng tử cũng vì nàng đổ gục.]
Nó vui vẻ hát bài ca tự biên.
Thịnh Nhĩ hít sâu, tự nhủ phải bao dung với sinh vật nhỏ kém thông minh này.
Chẳng mấy chốc, Giản Hành Chi bưng khay thức ăn vào.
Chiếc l*иg rất rộng, cách không xa chỗ Thịnh Nhĩ bị xích là chiếc giường.
Cô co rúm người, lén dịch về phía chân giường.
Giọng run rẩy gọi: "Anh trai..."
Giản Hành Chi nắm chặt cổ chân Thịnh Nhĩ, kéo cô về phía mình.
Tay hắn lướt nhẹ trên xương mắt cá: "Trốn cái gì?"
Thịnh Nhĩ không dám đáp, bàn tay hắn lạnh buốt khiến cô theo bản năng rụt lại.
Nhưng trực giác mách bảo cô rằng tốt nhất đừng chọc giận Giản Hành Chi lúc này.
Cô đành ngậm ngùi nhìn Giản Hành Chi.
Có lẽ sự ngoan ngoãn của cô đã làm hắn vui lòng.
Hắn buông cổ chân Thịnh Nhĩ ra.
Ngồi xuống bên mép giường.
Còn Thịnh Nhĩ, ngã phịch xuống chân Giản Hành Chi, ngước mắt nhìn hắn.
"Ngoan, ăn đi."
Giản Hành Chi khẽ cười, động tác đơn giản tự nhiên như đang trêu chọc một con thú cưng.
Chiếc thìa trong tay hắn đưa thẳng đến miệng Thịnh Nhĩ.
Trong mắt Thịnh Nhĩ thoáng hiện nỗi nhục nhã, nhưng cô vẫn ngoan ngoãn ăn hết phần thức ăn hắn đút cho.
Giản Hành Chi dường như tìm thấy niềm vui, thìa này tiếp nối thìa kia.
Cho đến khi bát cháo cạn đáy, Thịnh Nhĩ nở nụ cười nịnh nọt với hắn.
Nụ cười rõ ràng, ngoan ngoãn và vô hại.
"Nhĩ Nhĩ của anh, nên mãi mãi ở trong l*иg, để một mình anh thưởng thức thôi."
Giọng nói cuối câu của Giản Hành Chi lên cao, ánh mắt tràn ngập si mê đến mức biếи ŧɦái.
Thịnh Nhĩ không kìm được nước mắt, những giọt lệ lớn lăn dài, tiếng nức nở nghẹn ngào.
Giản Hành Chi đưa tay lau khô nước mắt cho cô, giọng trầm ấm pha chút nuông chiều: "Khóc gì chứ? Anh sẽ luôn ở bên em mà."
"Anh đi chuẩn bị đồ ăn, em ngoan ngoãn đợi chút nhé."
Chỉ khi cánh cửa đóng sập lại, Thịnh Nhĩ mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô lẩm bẩm: "Đồ biếи ŧɦái."
Hệ thống vừa sợ hãi chui vào không gian riêng, giờ mới dám ló đầu ra: [Biếи ŧɦái? Tôi thấy khí vận tử đối xử khá tốt mà, có lẽ chỉ vì yêu cô quá nên không nỡ làm khó. Ôi! Khí vận tử tội nghiệp của tôi, yêu mà chẳng được đáp lại...]
Thịnh Nhĩ ánh lên chút thương hại: "Thôi, cậu đi chơi đi."
Hệ thống ưỡn ngực đứng trên nóc l*иg, tiếp tục ca hát:
[L*иg gai hoa hồng nhốt nàng công chúa xinh đẹp
Nàng chẳng sợ gió mưa
Hoàng tử cũng vì nàng đổ gục.]
Nó vui vẻ hát bài ca tự biên.
Thịnh Nhĩ hít sâu, tự nhủ phải bao dung với sinh vật nhỏ kém thông minh này.
Chẳng mấy chốc, Giản Hành Chi bưng khay thức ăn vào.
Chiếc l*иg rất rộng, cách không xa chỗ Thịnh Nhĩ bị xích là chiếc giường.
Cô co rúm người, lén dịch về phía chân giường.
Giọng run rẩy gọi: "Anh trai..."
Giản Hành Chi nắm chặt cổ chân Thịnh Nhĩ, kéo cô về phía mình.
Tay hắn lướt nhẹ trên xương mắt cá: "Trốn cái gì?"
Thịnh Nhĩ không dám đáp, bàn tay hắn lạnh buốt khiến cô theo bản năng rụt lại.
Cô đành ngậm ngùi nhìn Giản Hành Chi.
Có lẽ sự ngoan ngoãn của cô đã làm hắn vui lòng.
Hắn buông cổ chân Thịnh Nhĩ ra.
Ngồi xuống bên mép giường.
Còn Thịnh Nhĩ, ngã phịch xuống chân Giản Hành Chi, ngước mắt nhìn hắn.
"Ngoan, ăn đi."
Giản Hành Chi khẽ cười, động tác đơn giản tự nhiên như đang trêu chọc một con thú cưng.
Chiếc thìa trong tay hắn đưa thẳng đến miệng Thịnh Nhĩ.
Trong mắt Thịnh Nhĩ thoáng hiện nỗi nhục nhã, nhưng cô vẫn ngoan ngoãn ăn hết phần thức ăn hắn đút cho.
Giản Hành Chi dường như tìm thấy niềm vui, thìa này tiếp nối thìa kia.
Cho đến khi bát cháo cạn đáy, Thịnh Nhĩ nở nụ cười nịnh nọt với hắn.
Nụ cười rõ ràng, ngoan ngoãn và vô hại.
8
0
1 tháng trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
