Chương 8
Đại thần chuyên nghiệp
Khi đám đông tản ra, Hà Ngộ đưa mắt nhìn thì thấy Hà Lương đi về phía mình, cậu cảm thấy hơi bối rối, giống như một đứa trẻ đang lén lút làm chuyện xấu thì bị người lớn phát hiện. Nhưng Hà Lương lại chỉ đi đến trước mặt cậu tươi cười hỏi: "Đói không? Anh dẫn mày đi ăn cơm trước đã."
“Vâng.” Hà Ngộ vội vàng gật đầu, cậu vẫn tưởng Hà Lương chỉ tình cờ đến chứ không thấy mình chơi Vương Giả Vinh Diệu.
Hai anh em cùng nhau đi về phía căn tin của trường, khi họ đi qua con đường lớn bên cạnh sân thể dục, từ phía xa Hà Ngộ nhìn thấy Cao Ca và Chu Mạt đang dọn dẹp chiếc bàn nhỏ chiêu tân của Lãng Thất. Sau đó, hai người khiêng chiếc ghế dài đặt lên trên chiếc bàn phía sau và chuẩn bị mang chiếc bàn nhỏ đi. Một cô gái lại làm việc này ngay lập tức thu hút nhiều chàng trai muốn giúp đỡ nhưng Cao Ca đã từ chối tất cả. Cuối cùng, cô và Chu Mạt cùng nhau di chuyển chiếc bàn nhỏ xuyên qua đám người rời đi.
Cảnh tượng khí thế ngất trời này chẳng kém là bao so với chỗ chiêu tân của câu lạc bộ Vương Giả Vinh Diệu, lại còn hơn hẳn rất nhiều thành viên mặc trang phục Logo Vương Giả bận rộn không biết đang sắp xếp cái gì. Câu lạc bộ Vương Giả Vinh Diệu là câu lạc bộ nổi tiếng nhất ở Đại học Đông Giang, bàn chiêu tân của họ nằm ở vị trí đắc địa lại còn vừa lớn vừa nổi bật. So với cách treo băng rôn và biển quảng cáo của các câu lạc bộ khác, phương pháp thu hút của họ rất độc đáo, ngoài hai chiếc standee của hai vị tướng ra, họ còn treo các chữ cái vô cùng lớn trên cây đại thụ phía sau.
K-P-L!
Ba chữ cái này có ý nghĩa gì, ai không biết thì sẽ không hiểu, ai biết thì sẽ ngay lập tức bị thu hút.
KPL là sự kiện thi đấu chuyên nghiệp đỉnh cao của Vương Giả Vinh Diệu, tình cờ hôm nay lại là ngày khai mạc giải đấu KPL mùa thu, những người trong giới Vương Giả chỉ cần nhìn thấy ba chữ này là đã nhiệt huyết sôi trào rồi.
Hà Ngộ nhìn thấy Trương Thừa Hạo và những người vừa vây quanh mình, lúc này họ đều đang bận rộn nhưng đồng thời cũng dường như đang mong đợi điều gì đó.
“Lại đây, lại đây!” Không biết ai đột nhiên hét lên một tiếng, các thành viên của câu lạc bộ Vương Giả nhanh chóng tập trung lại cùng nhìn về phía trước. Tiếng hò hét cổ vũ đột nhiên vang lên cùng tiếng vỗ tay khiến cho các câu lạc bộ khác trên đường đồng loạt bị lu mờ, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía này.
"Sao vậy? Có chuyện gì xảy ra vậy?" Có người tò mò hỏi.
"Hình như có tuyển thủ chuyên nghiệp nào đó đang đến."
"Họ thật sự có thể mời tuyển thủ chuyên nghiệp ư? Câu lạc bộ Vương Giả có thể cơ à!"
"Nhìn vào gia thế của Tô Cách, chủ tịch câu lạc bộ của họ thì quen được một vài tuyển thủ chuyên nghiệp có gì khó chứ?"
“Nếu câu lạc bộ của chúng ta có thể mời một cầu thủ tên tuổi đến thì sẽ như thế nào nhỉ?” Một thành viên của câu lạc bộ bóng đá tưởng tượng.
“Nằm mơ đi.” Đồng đội phá hủy ảo tưởng của cậu ta không chút do dự.
Hai anh em vốn đang đi trên đường lại bị đám đông bao quanh tiến không được mà lùi cũng không xong. Tuyển thủ chuyên nghiệp? Ai vậy? Hà Ngộ vô cùng tò mò, nếu chỉ ở một mình, có khi cậu cũng sẽ tham gia trở thành một phần trong đám đông phấn khích kia. Nhưng bây giờ bên cạnh cậu vẫn còn anh trai Hà Lương, kể từ ngày Hà Ngộ nghe thấy Hà Lương gào khóc ngoài hành lang, cậu biết rằng bất kể là KPL hay tuyển thủ chuyên nghiệp thì chúng đều sẽ là những đau khổ và nuối tiếc mà anh trai mình khó có thể xóa bỏ trong cuộc đời này. Cảnh tượng này bây giờ chẳng phải sẽ khiến anh cảm thấy đau lòng sao?
Hà Ngộ nhìn Hà Lương với vẻ lo lắng nhưng phát hiện ra anh trai mình chẳng có phản ứng gì đặc biệt, anh chỉ đang cố gắng kiềm chế vì bị chen lấn trong đám đông. Cậu nhìn thấy anh nhìn về phía mình nở nụ cười, nhưng khi quay lại phía sau nụ cười trên mặt anh đột ngột ngừng lại.
"Đến rồi! Là Chu Tiến! Thực sự là Chu tiến!" Một người hâm mộ hét lên vì sung sướng, từ khoảng trống xen kẽ vô số những mái đầu, Hà Ngộ cuối cùng đã nhìn thấy người kia.
Chu Tiến.
Ngôi sao đi đường giữa của chiến đội Thiên Trạch và cũng là đội trưởng của chiến đội Thiên Trạch, anh ta là đồng đội đã sát cánh cùng Hà Lương trong 5 mùa giải. Hiện tại, bên cạnh anh ta là Du Á Trung, một tuyển thủ của chiến đội Thiên Trạch, cũng là tuyển thủ thay thế vị trí đi rừng sau khi Hà Lương giải nghệ. Anh ta đã trở thành chủ lực vừa thi đấu mùa giải đầu tiên đã mang về chức vô địch cho Thiên Trạch.
Nhưng danh tiếng của anh ta kém hơn so với Chu Tiến rất nhiều.
Những tiếng hò reo, la hét lúc này hầu hết đều hướng về phía Chu Tiến. Chu Tiến mặc bộ trang phục giản dị đứng ở phía trước mỉm cười, lâu lâu lại gật đầu chào hỏi đám đông xung quanh. Du Á Trung thì chỉnh tề mặc đồng phục của chiến đội Thiên Trạch dường như cố ý làm như vô tình đi lùi lại phía sau một chút. Anh ta cũng nở nụ cười trên môi nhưng không nhìn bên nọ ngó bên kia mà để dành mọi sự cổ vũ và khen ngợi của người hâm mộ cho Chu Tiến. Cảm giác tồn tại của anh ta lúc này còn chẳng bằng Tô Cách đứng phía bên kia Chu Tiến.
Là nhân vật cấp trùm của trường đại học Đông Giang, có thể nói là Tô Cách - chủ tịch câu lạc bộ Vương Giả chẳng hề kém cạnh khi đứng bên cạnh Chu Tiến, tuy rằng không thu hút được tiếng reo hò reo la hét nào nhưng ít nhất cũng phải có một nửa trong số đó là dành cho anh ta vì mời được tuyển thủ chuyên nghiệp đến trường, huống hồ đây lại còn là tuyển thủ ngôi sao hàng đầu như Chu Tiến.
Ba người bị một đám đông bao vây cuối cùng cũng đi được đến nơi chiêu tân của câu lạc bộ Vương Giả. Trương Thừa Hạo và các thành viên khác của câu lạc bộ đang bận rộn chuẩn bị cho thời điểm này, sau khi cả ba được mời vào bàn, họ liền rời đi. Từ phía xa, chiếc micro đã chuẩn bị sẵn ngay lập tức được chuyển cho Tô Cách.
“Các bạn học, xin hãy yên lặng một chút.” Giọng Tô Cách phát ra trong loa, vang vọng trên con đường lớn. Đám đông ồn ào cuối cùng cũng dịu đi rất nhiều.
"Hôm nay chúng tôi rất may mắn vì đã mời được hai tuyển thủ chuyên nghiệp của chiến đội Thiên Trạch đến câu lạc bộ Vương Giả Vinh Diệu của Đại Học Đông Giang của chúng ta, tôi có cần giới thiệu hai vị này không nhỉ?"
“Không cần!” Đám đông mạnh mẽ hét lên.
“Tôi cũng biết là không cần thiết, nhưng vì phép lịch sự, tôi muốn nhờ hai người giới thiệu bản thân và gửi lời chào hỏi với các bạn học?” Tô Cách nói, đưa micro cho Chu Tiến. Chu Tiến vừa cười vừa nhận, vừa nắm lấy tay của Tô Cách. Qua hành động này, chúng ta có thể thấy mối quan hệ giữa hai người không hề bình thường, việc này khiến người hâm mộ nhìn thấy mà ghen tị.
“Xin chào mọi người, tôi là Chu Tiến của chiến đội Thiên Trạch.” Chu Tiến cầm micro ngay lập tức thẳng thắn giới thiệu bản thân, anh ta cúi đầu thật thấp trước đám đông khán giả và nhận được một tràng pháo tay nồng nhiệt.
“Vậy thì hãy cho phép tôi được long trọng giới thiệu người bên cạnh tôi, đồng đội của tôi, người đi rừng của chiến đội Thiên Trạch, Du Á Trung!” Cơ thể của Chu Tiến hơi nghiêng sang một bên như thể để trung tâm sân khấu lại cho Du Á Trung, nhưng micro trên tay anh ta lại không đưa cho Du Á Trung. Khi Du Á Trung cúi đầu trước đám đông, anh ta vẫn tiếp tục đảm nhận luôn phần giới thiệu cho Du Á Trung.
"Á Trung trở thành tuyển thủ chủ lực trong Thiên Trạch chúng tôi từ giải thi đấu mùa thu năm ngoái, cậu ấy chơi ở vị trí đi rừng. Chính cậu ấy đã mang đến sự thay đổi cho Thiên Trạch chúng tôi, trong mùa giải đầu tiên tham gia cậu ấy đã giúp Thiên Trạch dành được vị trí quán quân! Trong giải thi đấu mùa xuân cậu ấy đã thể hiện vô cùng đẹp mắt, nhưng tiếc là trong giải thi đấu mùa xuân trạng thái của tôi không tốt, vòng loại trực tiếp đã kéo chân cả đội và Á Trung làm chiến đội Thiên Trạch bỏ lỡ cơ hội dành chức vô địch liên tiếp, vô cùng xin lỗi mọi người." Chu Tiến tiếp tục nói.
Tiếng vỗ tay lại vang lên.
Chuyện xảy ra sau giải thi đấu mùa xuân, ai theo dõi KPL đều rất rõ. Chu Tiến không thi đấu tệ hay mắc lỗi gì trên sân mà chỉ là vì lý do thể lực nên anh ta không thi đấu được làm cho chiến đội Thiên Trạch không đủ khả năng thi đấu mà thôi. Lý do thể chất là yếu tố bất khả kháng, điều này ở một mức độ nào đó cũng thể hiện tầm quan trọng của Chu Tiến trong Thiên Trạch. Người hâm mộ không hề trách anh ta, nhưng anh ta vẫn rất có trách nhiệm, nhận tất cả lỗi về mình, điều này lại càng làm tăng thêm ấn tượng tốt của anh ta với mọi người, tiếng vỗ tay kéo dài mãi không ngừng buộc Tô Cách phải lấy lại micro, hét lên bảo mọi người dừng vỗ tay lại.
"Mọi người nên biết rằng hôm nay là trận thi đấu mở màn của giải KPL mùa Thu. Đội Thiên Trạch cũng đã đến thành phố Đông Giang của chúng ta để thi đấu. Nhờ đó tôi mới có cơ hội đưa Chu Tiến đến câu lạc bộ của chúng ta để gặp gỡ các bạn. Anh ấy sẽ quay trở lại sớm để chuẩn bị cho trận đấu nên tôi nghĩ tiếng vỗ tay của mọi người xin hãy tạm thời cất đi để cổ vũ cho Thiên Trạch trong đêm khai mạc, được không? Bây giờ vẫn còn một chút thời gian, đừng để Chu Tiến và Du Á Trung rảnh rỗi nữa, nhân cơ hội hiếm có này, các bạn có câu hỏi nào muốn hỏi hai tuyển thủ chuyên nghiệp này không? Tất nhiên là đừng hỏi về skin hay bảng ngọc mà chúng ta đã biết rồi nữa, việc này mọi người có thể hỏi tôi, tốt nhất là chúng ta nên hỏi những vấn đề mà người bình thường không biết. Chúng ta không có phương tiện truyền thông ở đây, cũng sẽ không đưa tin, có lẽ họ có thể cho chúng ta biết một số điều bí mật chăng?", Tô Cách nói.
Một tràng cười vỡ òa trước cảnh tượng đó, Chu Tiến cũng chỉ ngón trỏ của mình về phía Tô Cách tỏ vẻ bất lực.
"Được rồi, sau đây là phần hỏi đáp đơn giản, nếu các bạn có bất kỳ câu hỏi nào, vui lòng giơ tay, tôi sẽ yêu cầu Chu Tiến hoặc Du Á Trung trả lời." Tô Cách nói.
Rất nhiều cánh tay trong đám đông giơ lên. Những tuyển thủ ngôi sao như Chu Tiến thường tham dự nhiều buổi họp báo hoặc sự kiện quảng cáo cao cấp công khai. Hiện tại, họ đang có mặt tại một sân khấu đơn sơ không có gì thế này đúng là có một không hai. Cơ hội quả thực là cực kỳ hiếm.
Chu Tiến lúc này mới khách sáo nhìn Du Á Trung nói: "Tôi đã nói nhiều như vậy rồi, vậy thì để Á Trung làm người trả lời nhé?"
Anh ta đã nói như vậy, Tô Cách cũng tự nhiên đưa micro cho Du Á Trung. Du Á Trung cầm lấy micro, dáng vẻ có hơi cẩn trọng, cậu ta tìm kiếm một người trong đám đông rồi nhanh chóng chỉ vào một nam sinh trước mặt rồi nói: "Vậy thì bạn học này đi. "
“Hai vị đại thần thật tốt!” Nam sinh được chọn rất phấn khích, đầu tiên cậu chào hỏi hai tuyển thủ chuyên nghiệp, sau đó không khỏi nóng lòng đưa ra câu hỏi của mình: “Em đã là fan của chiến đội Thiên Trạch nhiều năm, việc mùa thu năm ngoái các anh giành được chức vô định làm em thật sự vô cùng phấn khích. Đại thần Chu Tiến vừa nói về những thay đổi mà Đại thần Du Á Trung mang đến cho Thiên Trạch. Em muốn biết thay đổi nói đến này cụ thể là điều gì? "
"Việc này ..." Du Á Trung cầm lấy micro, ngập ngừng nhìn Chu Tiến.
“Cậu nói trước đi rồi tôi bổ sung cho.” Chu Tiến cười nói với cậu ta.
Du Á Trung gật đầu nhìn chàng trai đặt câu hỏi: "Năm ngoái trước khi trở thành tuyển thủ chủ lực của chiến đội Thiên Trạch, tôi đã là thành viên của chiến đội Thiên Trạch rồi. Thực ra, lối chơi của chiến đội Thiên Trạch vẫn luôn thuần thục. Việc tôi trở thành chủ lực cũng chẳng mang lại bất kỳ thay đổi nào đáng kể, nếu nhất định phải nói thì có lẽ là do phong cách của tôi không giống với người đi rừng trước đây mà thôi! "
11
0
3 tháng trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
