Chương 6
Chế độ Trường Bình Công Phòng - Phần 2
Nhìn xác Dương Tiễn nằm bên cạnh trụ, Chu Mộc Đồng sững người mất một lúc. Trong trận đấu này, tâm lý của họ tương đối thoải mái. Mặc dù khả năng của Cao Ca và Chu Mạt đều mạnh, nhưng mà đội của họ còn dẫn theo một người không biết chơi, hai đánh ba thì chơi bời cái gì? Trước đó khi Luna của Trương Thừa Hạo bị Hoàng Trung giành mất Chiến Công Đầu, so với việc mất nhịp, họ càng cảm thấy thật nực cười: bị một người mới bắt được Chiến Công Đầu, chuyện này có thể mang ra cười cả một học kỳ mất.
Nhưng bây giờ, Chu Mộc Đồng nhận ra mình cũng gặp phải cảnh ngộ tương tự với Trương Thừa Hạo, cả hai người đều muốn bắt Hoàng Trung, nhưng cuối cùng lại trúng mai phục, tự mình hiến mạng.
“Chẳng phải tên Hoàng Trung này không biết chơi sao? Vậy mà cậu ta còn biết check bụi!” Trong lúc chờ hồi sinh, Chu Mộc Đồng không kìm được nên nói ra.
“Việc này chỉ cần Cao Ca nhắc nhở một chút là được thôi.” Trương Thừa Hạo nói.
Chu Mộc Đồng nhìn ra xa phía ba người, quả nhiên họ đang tụm lại ghé tai nhau, có vẻ trao đổi rất nhiều.
“Làm tốt lắm!” Cao Ca khen ngợi màn thể hiện của Hà Ngộ.
“Cảm ơn.” Hà Ngộ cũng rất kích động. Mặc dù sau hai lần núp bụi số mạng đều rơi vào tay Hoàng Trung, nhưng Tô Liệt mới là người thực sự nổi bật. Pha khống chế chính xác của Tô Liệt đã khiến đối thủ không thể chống trả. Nhưng đối với Hà Ngộ, đây là một trải nghiệm game mà cậu ấy đã ao ước từ rất lâu rồi, cậu ấy giữ vai trò gì cũng không quan trọng, dù có là mồi nhử thì cậu cũng sẽ cảm thấy hài lòng và thích thú, chỉ cần nó giúp đội giành được lợi thế. Chiến thắng cuối cùng của đội mới là quan trọng nhất.
Giữa đám đông người xem, Hà Lương đã đến đây từ lúc trò chơi bắt đầu, nhìn thấy vẻ mặt vui mừng và thỏa mãn của Hà Ngộ vào lúc này, trong lòng anh chỉ cảm thấy chua xót đau khổ
Anh nhớ đến mỗi mùa giải thi đấu chuyên nghiệp, anh sẽ nhận được nhiều loại thông tin do Hà Ngộ biên soạn cẩn thận. Anh luôn cho rằng việc này là do em trai quan tâm đến mình, anh cảm thấy chân thành biết ơn cậu từ tận đáy lòng, nhưng anh chưa bao giờ nghĩ rằng em trai mình thực sự có đam mê với Vương Giả Vinh Diệu. Hơn nữa, niềm phấn khích này đã in trên khuôn mặt của Hà Ngộ, cả ánh mắt chưa từng xuất hiện trên khuôn mặt của cậu lúc này khiến cả người cậu bừng sáng với một thần thái khác hẳn.
Đây chỉ là một trò chơi di động, người bình thường đều có thể dễ dàng trải nghiệm niềm vui trong đó. Vậy mà em trai mình cố gắng kiềm chế bản thân vì anh đã dấn thân vào con đường sự nghiệp khiến mọi người lo lắng này. Chưa từng có ai yêu cầu cậu làm điều này, nhưng hết lần này đến lần khác cậu vẫn yêu cầu bản thân như vậy. Điều này khiến Hà Lương rất buồn và tội lỗi. Anh né tránh cẩn thận, ẩn mình trong đám đông vì không muốn sự xuất hiện của mình làm gián đoạn trải nghiệm chơi game hiếm hoi của Hà Ngộ.
Trận đấu vẫn tiếp tục.
Ngay khi ba người Trương Thừa Hạo vẫn đang cố gắng tìm hiểu thói quen của đối phương, hệ thống hiện lên một thông báo: Bạo Quân đã bị tiêu diệt.
Ba người Hoàng Triều đều sững người mất một lúc, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh.
Bạo Quân và Chúa Tể là hai quái vật cấp trùm trong khu rừng của Vương Giả Vinh Diệu, càng lên cao, việc dành được Bạo Quân và Chúa Tể càng có khả năng ảnh hưởng đến cục diện trận đấu. Ba người của Hoàng Triều đều là những người chơi ở rank Vương Giả, họ đều biết điều đó. Nhưng trong bản đồ 3V3 của Trường Bình Công Phòng, cả ba người đều bận rộn thích ứng với nhịp điệu khác thường này, không nghĩ đến việc hai mạng đầu tiên đều bị mất nên họ hoàn toàn quên mất việc này. Khi Bạo Quân chuẩn bị làm mới, sẽ có 60 giây đếm ngược trên bản đồ nhỏ, ba người trong số họ đều có mắt như mù.
"Oái, tôi vừa mới bị mai phục..." Chu Mộc Đồng nói.
“Trước đó tôi cũng bị mai phục.” Trương Thừa Hạo nói theo.
Hứa Khai Hoài không nói lời nào, mà chỉ yên lặng nhìn hai người. Cống hai mạng rồi mà vẫn còn ngụy biện à?
“Ầy, khinh địch quá, lần sau chú ý hơn vậy.” Trương Thừa Hạo nói.
“Ông đang nói về Bạo Quân hay là Chiến Công Đầu?” Hứa Khai Hoài hỏi.
“Bạo Quân!” Trương Thừa Hạo tức giận nói. Anh ta vẫn đang canh cánh trong lòng về chuyện Chiến Công Đầu, Hứa Khai Hoài đúng là người không giỏi phán đoán lúc nào nên nói điều gì.
Vừa nghe thấy hai từ Bạo Quân từ hai người đồng đội kia, cậu cũng không nói gì nữa, dù sao họ cũng chột dạ rồi. Một phút rồi mà họ không nhìn bản đồ nhỏ sao? Bản thân chơi ở rank Vương Giả sao có thể như vậy được. Chỉ là việc đếm ngược của Bạo Quân xuất hiện trên bản đồ nhỏ đã không thu hút được sự chú ý của họ. Diễn biến của trò chơi hoàn toàn nằm ngoài dự đoán.
Mặc dù Hứa Khai Hoài không cống mạng, nhưng cậu ta cũng hơi xấu hổ giống như Trương Thừa Hạo và Chu Mộc Đồng.
"Chúng ta không thể đi lẻ được nữa. Cao Ca đoán rằng chúng ta sẽ nhắm vào người mới nên đã dùng cậu ta làm mồi nhử. Cả hai lần chúng ta đều bị thiếu người. Lần sau đi chung đi, nếu ba đánh ba, kỹ năng của chúng ta sẽ chiếm ưu thế tuyệt đối.” Trương Thừa Hạo sắp xếp từng bước.
“Phần rừng phía trên đã được làm mới, các ông có farm không?” Hứa Khai Hoài hỏi.
“Tôi đi đây, tôi không thể để cậu ta lên cấp thoải mái như vậy.” Trương Thừa Hạo nói, Luna bắt đầu di chuyển về phía khu rừng phía trên, Dương Tiễn vừa sống lại cũng đi theo ngay lập tức. Sau khi nhanh chóng dọn dẹp lũ quái rừng, cả ba người họ bắt đầu di chuyển nhanh chóng về phía Lãng Thất. Ngay sau đó họ nghe thấy tiếng tháp pháo của Hoàng Trung, Hoàng Trung đã lên cấp 4, đương nhiên cậu cũng đã trực tiếp lên chiêu cuối Tháp Pháo Hạng Nặng và giết quái rừng ầm ầm.
Khi dựng tháp pháo Hoàng Trung không thể di chuyển, nhìn qua thì cậu ta giống như một tấm bia sống. Tuy nhiên, tầm bắn lại siêu xa cũng sẽ khiến những kẻ địch ở gần cậu ta phải hứng chịu đòn pháo đầu tiên. Tuy nhiên, trang bị bên dưới của Hoàng Trung vẫn chưa được lên cấp đầy đủ, có lẽ sát thương ở xa chẳng đánh được đến ai.
“Cậu muốn lên sao?” Chu Mộc Đồng hỏi. Ý là anh ta sẽ điều khiển Dương Tiễn sử dụng chiêu một Đảo Ngược Càn Khôn khắc dấu ấn, anh ta có thể ngay lập tức chém về phía Hoàng Trung. Tháp pháo hạng nặng của Hoàng Trung càng gần mục tiêu, sát thương càng thấp. Dương Tiễn có chiêu cuối Con Mắt Nguyên Thủy có khả năng hồi sinh, cho dù chỉ có một mình, anh ta cũng chắc chắn có thể giết chết Hoàng Trung đang ở cấp 4.
Thế nhưng hai bên tháp pháo của Hoàng Trung vẫn có một bụi cỏ xanh nhạt như vậy. Một đấu sĩ vạm vỡ và một pháp sư đáng ghét đều có thể đang ở trong đó. Điều này khiến Chu Mộc Đồng hơi do dự, còn Trương Thừa Hạo lại càng dứt khoát: "Không!"
Ba người họ rút lui, sau khi dọn sạch một turn lính ở đường chính, họ tiến thẳng vào khu rừng bên dưới. Tuy nhiên, khu vực rừng phía dưới trên bản đồ nhỏ tưởng chừng có sức sống dồi dào, đến lúc ba người tiến vào đều trở nên trống trải. Tất nhiên, những con quái rừng được làm mới không thể tự biến mất trong không khí, chúng chỉ có thể bị ba người của Lãng Thất tiến lên dọn dẹp trước rồi. Điều này dẫn đến một kết luận: Hoàn toàn không có ai trong bãi cỏ bên cạnh tháp pháo của Hoàng Trung, họ đều đã ở đây farm sạch khu rừng này!!
“Mẹ kiếp!” Chu Mộc Đồng vô cùng thất vọng. Trương Thừa Hạo vừa quyết đoán nói "không", thậm chí còn xấu hổ hơn. Anh ta mở bảng tướng của hai bên xem qua, tiền của phe mình đã quá thọt. Tiền thọt đồng nghĩa với trang bị thọt, cũng tức là thọt cả thuộc tính tướng và sức chiến đấu. Ưu nhược điểm của trận đấu giữa hai phe, so với cách biệt lúc đầu là 2:0, thì chênh lệch tiền còn đáng nghiêm trọng hơn.
“Chúng ta không thể để bọn họ dắt mũi nữa!” Trương Thừa Hạo nói, Luna dứt khoát đuổi theo ở phần rừng bên trái. Lãng Thất vừa mới dọn sạch phần rừng của phe mình, vậy những con quái rừng của họ nhất định vẫn còn ở đó. Chiến đấu vì quái rừng cũng là chiến đấu vì lượng tiền. Thêm một điểm cho phe của mình, phe kia sẽ mất một điểm, Hoàng Triều đã bước vào tình thế không cướp không được.
Chờ ba người tiến vào nửa khu rừng bên trái, thứ đầu tiên họ nghe thấy là tiếng pháo quen thuộc của Hoàng Trung. Có nhiều quái rừng ở nửa khu rừng bên dưới hơn nửa khu trên. Mỗi nửa có bảy con, được chia thành bốn điểm làm mới. Lúc này, Hoàng Trung thiết lập tháp pháo ở giữa bốn điểm làm mới, vội vàng giết chết những con quái rừng.
Cậu muốn lên sao?
Chu Mộc Đồng lần này không hỏi thêm câu nào. Bởi vì lần này không cần câu trả lời nữa, Gia Cát Lượng và Tô Liệt phe địch kiêu ngạo đứng ở bên cạnh tháp pháo của Hoàng Trung, họ cũng không giúp cậu ta đánh quái mà chỉ chờ bọn họ đến!
Thế này gọi là gì đây?
Thế này gọi là đi vào chỗ chết! Cái gọi là ưu thế kỹ năng ba chọi ba khó mà được thể hiện trong khi Hoàng Trung đã bố trí sẵn tháp pháo trước rồi. Dù sao thì Hoàng Trung cũng không cần di chuyển súng, chỉ dùng đòn đánh thường, bắn súng đều đều, dù kỹ năng của tân binh có yếu đến đâu thì thao tác kiểu này cũng không khác gì cao thủ. Hoàng Triều còn ưu điểm nào được nữa?
Nếu ba người Trương Thừa Hạo không phán đoán được việc này thì dẹp luôn cái rank Vương Giả đi. Cả ba người cùng buồn tẻ rút lui mà không cọ xát gì.
“Không thể đánh chính diện được rồi, vậy thì chúng ta chỉ có thể tìm cơ hội núp bụi thôi.” Trương Thừa Hạo bất lực nói.
Thật xấu hổ, đã vứt bỏ Bạo Quân thì thôi, lại còn không farm được rừng. Chỉ trong vòng chưa đầy 4 phút, trong ván đấu 3V3, chênh lệch tiền giữa hai bên đã được nới rộng lên gần 3000, việc này có ý nghĩa gì thì cả ba trên ba người trong Hoàng Triều đều hiểu. Bầu không khí trầm mặc lan tỏa trong ba người họ, họ cũng như những người bạn xung quanh đều cảm nhận được điều đó. Bạn bè trong trò chơi có thể vào xem trận đấu sau khi ván đấu bắt đầu 3 phút. Điều này có nghĩa là nhiều người chỉ vừa mới vào xem trận đấu, nhưng trên thực tế, trận đấu đã gần kết thúc rồi. Những người đứng sau ba người và theo dõi trực tiếp thi đấu đều cảm nhận được điều đó.
Diễn biến tiếp theo thế nào hồi sau sẽ rõ.
Ba người của Hoàng Triều không chịu từ bỏ, họ đặt hy vọng cuối cùng vào đợt quái rừng tiếp theo. Với một nền kinh tế nhìn chung lạc hậu, họ không dám đối đầu trực diện với Lãng Thất nữa liền chuẩn bị núp bụi. Nhìn thấy khu rừng được làm mới, họ vội vã đi vào, nhưng ngay khi họ chuẩn bị đi vào bụi cỏ. Đột nhiên một đấu sĩ vạm vỡ nhảy ra khỏi bụi cỏ, sau đó là một pháp sư đáng ghét, sau đó là tháp pháo do Hoàng Trung dựng lên cùng với tiếng pháo quen thuộc.
Họ muốn núp bụi, nhưng lại bị đối thủ dành trước. Đánh trực diện đã không lại huống chi lại còn bị mai phục cơ chứ? Gần như trong tích tắc, ba người của Hoàng Triều đều đồng loạt ngã xuống đất.
"Tôi chịu! Con điên Cao Ca này thậm chí còn nhớ rõ thời gian làm mới của quái rừng trong bản đồ này nữa! Cô ta thật điên rồ!", lúc này Trương Thừa Hạo cuối cùng cũng nhận ra mấu chốt của vấn đề. Thời gian làm mới của quái bùa trong Khe Sâu Vương Giả là 90 giây, quái thường là 70 giây. Nhưng trong bản đồ Trường Bình Công Phòng, thời gian quái rừng được làm mới rõ ràng là khác với trong Khe Sâu Vương Giả. Đối thủ rõ ràng biết thời gian làm mới của các quái rừng trên bản đồ này, và luôn đi vào phần rừng trước thời điểm chúng được làm mới, nhờ vậy họ đã dẫn đầu trong cuộc đua về lượng tiền trong rừng. Đồng thời nhờ tốc độ làm mới nhanh của quái rừng, khoảng cách giữa hai bên nhanh chóng được nới rộng. Về điều này, bộ ba Hoàng Triều vốn không quen thuộc với chế độ Trường Bình Công Phòng, hoàn toàn không biết và cũng không để ý, bây giờ họ mới nhận ra thì đã chẳng còn cơ hội xoay chuyển nữa.
Lãng Thất tiện thể bắt đầu đẩy lên đường chính. Phong cách chơi đúng như những gì Trương Thừa Hạo và những người khác dự đoán: Tô Liệt và Gia Cát Lượng bảo vệ, còn Hoàng Trung dùng cái pháo ngốc nghếch bắn.
Một trụ, hai trụ, và sau đó là nhà chính. Trong khi đó, mặc dù ba người của Hoàng Triều đã sống lại, nhưng họ không thể ngăn cản được ba người đối diện đang đẩy mạnh thế trận, trận đấu kết thúc trong chưa đầy sáu phút.
10
0
3 tháng trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
