Chương 40
Ba tuyệt kỹ bụi cỏ của Cao Ca
“Với trình độ của chúng ta, nếu có đội chuyên nghiệp nào để mắt tới thì phải thắp hương cầu may rồi, còn kén cá chọn canh gì nữa?” Cao Ca nói.
“Nói vậy thôi mà…” Hà Ngộ lặp lại câu nói vừa rồi của Chu Mạt.
“Đội nào cũng được, tôi không quan tâm.” Cao Ca nói.
Hà Ngộ nhìn sang, Chu Mạt khẽ gật đầu. Anh ta đã quen Cao Ca từ lâu, biết rằng cô ấy thực sự không có sở thích đặc biệt nào về các đội tuyển chuyên nghiệp. Khi xem KPL, cô ấy chỉ tập trung vào trận đấu, không có đội nào yêu thích, cũng không hâm mộ tuyển thủ nào. Đối với cô ấy, theo dõi giải đấu giống như nghiên cứu một môn học vậy.
“Còn cậu thì sao, Hà Ngộ?” Chu Mạt hỏi ngược lại.
“Tôi… chắc cũng không quan trọng lắm.” Hà Ngộ ngập ngừng đáp.
“Không quan trọng? Phải nói là ngoài Thiên Trạch ra thì đội nào cũng được chứ?” Cao Ca nhìn cậu và nói.
“Ừ thì… chắc là vậy.” Hà Ngộ thoáng bối rối. Nếu là trước đây, câu trả lời của cậu chắc chắn sẽ là Thiên Trạch. Đó là đội tuyển mà cậu đã dành trọn năm năm thanh xuân để theo dõi và ủng hộ. Nhưng bây giờ, Thiên Trạch lại trở thành đội mà cậu muốn đánh bại nhất. Cảm xúc thật sự rất phức tạp.
“Ồ…” Chu Mạt phản ứng hơi chậm một chút. Sau khi nghe xong cuộc đối thoại đầy ẩn ý giữa hai người, một lúc sau cậu ta mới kịp hiểu ra.
“Đi ăn thôi.” Cao Ca nhìn đồng hồ rồi nói.
“Đi nào.”
Ba người cùng rời khỏi văn phòng hội sinh viên, đi về phía nhà ăn số hai trong khuôn viên trường. Lúc này, trời đã bắt đầu tối. Giờ ăn chính đã qua, nhưng trong ba nhà ăn của trường thì chỉ có nhà ăn số hai là vẫn còn một số món ăn. Vì thường xuyên đi cùng hai đàn anh năm ba, Hà Ngộ đã nhanh chóng học được một số mẹo sinh tồn trong trường Đại học Đông Giang.
Ngay khi đến gần nhà ăn số hai, cả ba đã nhìn thấy một tấm áp phích cực kỳ bắt mắt trên bảng thông báo, với màu đỏ và xanh lam quen thuộc. Cao Ca và Chu Mạt vừa nhìn đã đoán được đó là gì.
“Thông báo của câu lạc bộ Vương Giả? Là về giải đấu à?” Chu Mạt vừa nói vừa lấy điện thoại ra. Trong thời đại công nghệ này, bảng thông báo đã không còn là nơi chủ yếu để tiếp nhận tin tức nữa. Chu Mạt nhanh chóng tìm được bài đăng của câu lạc bộ Vương Giả được ghim trên diễn đàn của trường.
“Đúng rồi, lịch thi đấu đã có.” Cậu ta reo lên.
“Khi nào?” Cao Ca hỏi.
“Ngày 20.” Chu Mạt trả lời.
“Còn khoảng mười ngày nữa.” Cao Ca nói, rồi nhìn sang Hà Ngộ.
“Tôi sẽ cố gắng hết sức.” Hà Ngộ lập tức bày tỏ quyết tâm.
“Vậy mấy ngày tới đừng chơi mấy trận xếp hạng ở rank Bạch Kim nữa. Dùng tài khoản của anh cậu để đánh rank cao đi, nếu anh ấy không ngại bị trừ sao.” Cao Ca nói.
“Chắc là không sao đâu…” Hà Ngộ có chút lúng túng.
“Trong mười ngày này, nếu chỉ tập trung luyện một tướng, kỹ năng của cậu sẽ tiến bộ đáng kể.” Cao Ca nói.
“Chỉ một tướng thôi à? Nếu bị cấm thì tôi tiêu mất.” Hà Ngộ lo lắng.
“Tin tôi đi, tạm thời không ai cấm tướng của cậu đâu.” Cao Ca đáp.
Hà Ngộ nhìn Cao Ca rồi nhìn sang Chu Mạt, lập tức hiểu ra vấn đề. Số lượng tướng có thể bị cấm trong giai đoạn cấm chọn là có giới hạn. Cao Ca và Chu Mạt vốn là những cao thủ có tiếng trong trường, khi đối đầu với đội Lãng Thất, đối thủ chắc chắn sẽ ưu tiên cấm những tướng sở trường của họ. Còn về phần Hà Ngộ, cậu vẫn là một gương mặt mới trong giới Vương Giả của trường. Dù có người biết cậu, thì họ cũng không thể biết cậu chơi tốt tướng nào để mà ghim vào.
Ba người vừa trò chuyện vừa đến gần bảng thông báo. Đúng như dự đoán, đó là áp phích của câu lạc bộ Vương Giả Vinh Diệu. Hai màu đỏ và xanh lam tượng trưng cho hai đội đối đầu, phong cách này được kế thừa từ game. Nội dung trên áp phích xác nhận rằng giải đấu liên trường sẽ chính thức khởi tranh vào ngày 20 tháng 9. Tuy nhiên, thông tin chi tiết hơn về giải đấu thì một tấm áp phích không thể viết hết. Đối với Cao Ca và Chu Mạt, hai người đã tham gia giải đấu này bốn học kỳ liên tiếp, họ không cần biết thêm gì nhiều. Ngoài sự thay đổi về các đội đăng ký mỗi năm, những thứ khác hầu như không khác biệt.
“Lịch thi đấu không biết bao giờ mới có.” Chu Mạt vừa nói vừa lướt diễn đàn nội bộ của trường trên điện thoại, nhưng không tìm thấy thông tin nào liên quan.
“Hạn chót đăng ký còn ba ngày nữa, sao có thể có lịch thi đấu ngay bây giờ được?” Cao Ca chỉ vào dòng chữ trên áp phích nói.
“Ồ? Chưa đến hạn chót à?” Chu Mạt đẩy gọng kính, có vẻ hơi bất ngờ.
Cao Ca lắc đầu bất lực, không thèm để ý nữa, quay người đi vào nhà ăn.
“Giải đấu sẽ tổ chức ở đâu vậy?” Hà Ngộ đi phía sau hỏi.
“Ban đầu có nhiều đội nên phải chia ra thi đấu ở các địa điểm khác nhau. Vòng sau cùng sẽ tổ chức tại hội trường đa phương tiện của trường, lúc đó sẽ có không khí của một trận đấu chính thức.” Cao Ca đáp.
“Sẽ có bao nhiêu đội tham gia?” Hà Ngộ hỏi tiếp.
“Học kỳ trước hình như gần 200 đội, đúng không Chu Mạt?” Cao Ca không chắc lắm, quay sang hỏi.
“186 đội, chưa đến 200.” Chu Mạt cung cấp con số chính xác.
“Vậy cũng đông ghê.” Hà Ngộ kinh ngạc.
“Chỉ cần là sinh viên trong trường là có thể đăng ký, mà người chơi Vương Giả thì nhiều vô kể.” Cao Ca nói.
“Có đội nào mạnh không?” Hà Ngộ hỏi.
“Từ khi bọn tôi nhập học đến giờ, mỗi kỳ quán quân đều là Suger.” Cao Ca trả lời.
“Tô Cách, rồi Lương Thần, Lão Nhàn Ngư? Tôi biết bọn họ, đúng là rất mạnh.” Hà Ngộ gật gù.
“Đúng vậy. Ngoài Suger ra, cậu còn biết Hoàng Triều nữa, thực lực cũng không tệ.” Cao Ca nói.
“Nhưng tôi thấy họ vẫn không bằng Suger.” Hà Ngộ nhận xét.
“Quá rõ ràng luôn. Giải đấu trong trường thì thực lực các đội không đồng đều lắm, mà Suger lại có năm người giỏi nhất ở năm vị trí.” Cao Ca nói.
“Bao gồm cả hai người luôn à?” Hà Ngộ hỏi.
Hôm nay mới là lần đầu tiên cậu thực sự đánh cùng một team với Cao Ca và Chu Mạt. Nhưng giống như việc hai người họ thường xem cậu chơi game qua chế độ quan chiến, Hà Ngộ cũng đã từng theo dõi trận đấu của họ.
Chu Mạt chơi đường trên rất ổn định, điều tiết lính rất tốt, nhưng lại không quá hăng hái trong việc hỗ trợ đồng đội. Cậu ấy thuộc kiểu người chơi luôn ưu tiên hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình trước, không vội thể hiện bản thân.
Còn về Cao Ca, Hà Ngộ chỉ có thể dùng một từ để miêu tả phong cách chơi của cô ấy: "tinh quái"!
Đối với những người chơi Vương Giả lâu năm, có ba vị tướng pháp sư rất ám ảnh: Đát Kỷ, An Kỳ Lạp và Vương Chiêu Quân. Cả ba đều thích núp bụi, chỉ cần tung trúng chiêu khống chế là có thể dồn sát thương hạ gục mục tiêu ngay lập tức. Vì thế, nhiều người từng chết dưới tay họ thường gọi bộ ba này là “Tam nữ hoàng bụi cỏ” với sự căm phẫn tột độ.
Thế nhưng, Cao Ca không hay chơi ba vị tướng này. Cô ấy chơi nhiều nhất là Gia Cát Lượng - một tướng pháp sư có phong cách rất khác. Theo lý thuyết mà nói, Gia Cát Lượng không dễ ẩn nấp và đánh lén như ba vị tướng kia. Sát thương của anh ta chủ yếu đến từ đòn đánh nội tại, nhưng nội tại này sẽ tự động kích hoạt khi có kẻ địch đến gần, khiến việc mai phục trở nên khó khăn. Nếu không có nội tại, Gia Cát Lượng buộc phải tung chiêu thật nhanh để gây đủ sát thương rồi kích hoạt nội tại, điều này đòi hỏi kỹ năng thao tác cực kỳ chuẩn xác.
Cao Ca đã chơi đến mức thành thạo tuyệt đối. Trong những trận đấu mà Hà Ngộ từng theo dõi, Gia Cát Lượng của Cao Ca thường núp bụi, chờ đợi đối phương trở về đường giữa sau khi đi roam về, hoặc trên đường đảo lane, rồi bất ngờ lao ra hạ gục họ chỉ trong chớp mắt. Cô ấy có thể đạt hiệu suất giết chóc ngang với bộ ba pháp sư khống chế kia, nhưng không cần đến kỹ năng khống chế nào cả!
Vì chế độ quan chiến không hiển thị tin nhắn trò chuyện trong trận, Hà Ngộ đoán chắc rằng Cao Ca thường xuyên bị đối thủ chửi thậm tệ. Chỉ cần nhìn cách mà những người chơi đường giữa bên kia bị cô ấy "bắt bài" liên tục, ngay cả cậu cũng cảm thấy bực bội thay họ.
Những vị tướng mà Cao Ca ưa dùng đều có xu hướng mang lối đánh sát thủ. Cô ấy có ba tuyệt chiêu chiến thuật:
Núp bụi bùa đỏ
Núp bụi bùa xanh
Nụp bụi sông
11
0
3 tháng trước
11 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
