TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 30
Train ở rank cao

“Không ai chơi xạ thủ?”

Nếu câu này xuất hiện trong các trận Bạch Kim trở xuống, chắc chắn không ai tin nổi. Theo trực giác thống kê của Hà Ngộ: Xạ thủ không bao giờ thiếu. Thỉnh thoảng có hai xạ thủ. Đôi lúc có ba xạ thủ. Hiếm gặp nhưng vẫn có khi cả đội chơi xạ thủ. Trong trường hợp 2, 3, 4, phần lớn sẽ cãi nhau ngay từ giai đoạn chọn tướng. Kết quả là ở Lãng Thất, không ai chịu chơi xạ thủ…

“Lúc tuyển thành viên, đội mình đáng lẽ phải ghi câu này bằng chữ to nhất, đậm nhất, làm slogan chính. Chắc chắn còn hấp dẫn hơn mấy câu như ‘Dắt người qua đường gà mờ, đánh bại Hoàng Triều’.”

Hà Ngộ cảm thấy câu chuyện này thật hoang đường, nhưng vẫn chợt nhớ ra một chuyện khác.

“Đàn chị Cao Ca, chị đâu phải hỗ trợ? Sao lại chơi hỗ trợ vậy?”

“Vì thằng kia chỉ biết đi mid.” – Cao Ca hờ hững nói.

“Ồ… chịu rồi.”

Dù đa số người chơi thường không giới hạn bản thân chỉ một vị trí, nhưng cũng có nhiều lý do khác nhau khi họ chọn vị trí. Một số thích một vị trí cụ thể. Một số thích chơi một số tướng cụ thể → buộc phải chơi nhiều vị trí.

Trong những trận đánh rank thông thường, người chơi không cố định vị trí vì cần thích nghi theo đội hình ngẫu nhiên. Nhưng trong giới chuyên nghiệp, tuyển thủ thường chỉ chuyên sâu một vị trí, chỉ train nhiều tướng trong vị trí đó để mở rộng "bể tướng".

“Tình huống này, đội mình có thể tiến xa đến đâu?” – Hà Ngộ không nhịn được mà hỏi.

“Cố gắng đến đâu hay đến đó vậy.” – Cao Ca đáp gọn lỏn.

“Thật muốn có thêm hai đồng đội đáng tin cậy!” – Chu Mạt cảm thán.

“Ý ‘có thêm’ là em đã được tính vào danh sách ‘đáng tin cậy’ rồi sao?” – Hà Ngộ cười không khép miệng.

“Cậu quan tâm mấy chuyện này ghê vậy?” – Chu Mạt dở khóc dở cười, quay sang nhìn Cao Ca.

Cao Ca cười nhẹ, gật đầu.

“Tạm thời, có vẻ cũng khá đáng tin.”

“Cảm ơn!” – Hà Ngộ vui vẻ ra mặt.

Chu Mạt cạn lời.

Dù câu nói có kèm theo “tạm thời”, nhưng với một người như Cao Ca, từng ấy cũng đã là một sự công nhận hiếm hoi. Bốn học kỳ đã qua, bao nhiêu người thử sức ở Lãng Thất, nhưng chưa ai từng nhận được lời khen nào từ Cao Ca. Chính vì vậy, danh tiếng của Cao Ca trong giới game thủ trường đại học mới bị thổi phồng đáng sợ như vậy.

“Xem ra, cuối cùng cũng có một người được Cao Ca thừa nhận.”

Nghĩ đến điều này, Chu Mạt bỗng không còn chán nản nữa. So với học kỳ trước, hay hai, ba học kỳ trước, tình hình đội bây giờ đã tốt hơn nhiều. Ít nhất, Cao Ca không bị ép phải nhường đường giữa. Chu Mạt cũng không còn phải miễn cưỡng đi rừng rồi “bốc hơi” chỉ sau hai phút”.

Thực tế, học kỳ trước, Chu Mạt từng bị đồng đội ép đổi vị trí, phải đi rừng dù chưa bao giờ train, kết quả là thua thảm hại đến mức suýt xóa game. Bây giờ mọi thứ đã tốt hơn nhiều. Chu Mạt tràn đầy động lực, ngay lập tức tạo phòng đấu thường, mời cả hai người.

“Chúng ta train chút đã. Dù nhiều người nói đấu thường khác hẳn đấu xếp hạng, nhưng nếu chúng ta dùng tài khoản phụ chơi ở Bạch Kim, hiệu quả còn tệ hơn.”

“Tôi có thể mượn tài khoản rank cao, vào chơi rank Vương Giả với hai người.” – Hà Ngộ đề nghị.

“Ồ? Cậu mượn được tài khoản rank cao?” – Chu Mạt ngạc nhiên.

Cao Ca lườm nhẹ Chu Mạt.

“Ông ngốc à?”

“Hả?”

Cao Ca gật đầu với Hà Ngộ.

“Mượn đi.”

“À… tôi hiểu rồi.” – Chu Mạt vỗ trán, nhận ra điều mình vừa quên mất.

Hà Ngộ có một người anh trai từng là tuyển thủ chuyên nghiệp. Một tài khoản Vương Giả chẳng đáng gì. Thậm chí, nếu cần, anh ta có thể tự cày một tài khoản Vương Giả mới ngay lập tức.

“Môi trường tốt, quan hệ tốt, có anh trai chơi chuyên nghiệp... Đúng kiểu nhân vật chính của truyện võ hiệp.”

“Nhất định phải có họ kép như Nam Cung, Mộ Dung, Thượng Quan… Xuất hiện là có nhạc nền hùng tráng.”

Trong khi Chu Mạt đang suy diễn, Hà Ngộ đã gửi tin nhắn cho anh trai.

“Anh, cho em mượn tài khoản.”

“Hửm?” – Hà Lương trả lời tin nhắn.

“Em muốn mượn tài khoản rank cao để train đánh rank với đồng đội.” – Hà Ngộ giải thích.

“Cố lên.”

Không hỏi nhiều, anh trai lập tức gửi luôn một bộ tài khoản và mật khẩu. Hà Ngộ đăng xuất khỏi tài khoản “Hà Lương Ngộ”, đăng nhập vào tài khoản “Lương Phong Hữu Hạnh” mà anh trai đưa. Đây là tài khoản riêng của Hà Lương, đã được sử dụng từ trước khi anh ấy bước chân vào đấu trường chuyên nghiệp. Sau khi trở thành tuyển thủ, anh buộc phải dùng tài khoản giải đấu do KPL cung cấp nên Hà Lương từng rút gọn ID thành “Lương Phong”. Đến khi giải nghệ, anh trai tự trêu chọc mình:

“Có lẽ do anh đổi ID xui quá. Bỏ đi hai chữ ‘Hữu Hạnh’, chẳng phải thành ‘Bất Hạnh’ sao?”

Lúc đó, Hà Ngộ không cười nổi. Bây giờ thấy lại tài khoản cũ vẫn giữ nguyên hai chữ ‘Hữu Hạnh’, trong lòng bỗng dâng lên chút cảm xúc khó tả. Cậu thoát game, gửi lại một icon “cố gắng” cho anh trai.

“Lương Phong Hữu Hạnh, kết bạn đi.” – Hà Ngộ nói với Cao Ca và Chu Mạt.

“OK OK.” – Chu Mạt phấn khích thêm ngay lập tức.

Dù Hà Lương đã giải nghệ, nhưng được kết bạn với một cựu tuyển thủ KPL, Chu Mạt vẫn cảm thấy kích động.

“Xong rồi.”

Sau khi kết bạn, Chu Mạt mở ngay phòng đấu rank, mời cả hai. Mùa giải vừa mới reset, nên các tài khoản cao thủ đều bị hạ rank nhẹ. Cao Ca và Chu Mạt vừa đánh lên Vương Giả 0 sao. Tài khoản của Hà Lương có vẻ chưa chơi nhiều, hiện tại đang ở Tinh Diệu 3. Dù chưa lên Vương Giả, nhưng vẫn có thể ghép trận với hai tài khoản Vương Giả.

Sau khi vào sảnh, Chu Mạt lập tức bấm tìm trận.

“Mới đầu mùa, Vương Giả còn ít, có khi chúng ta gặp được người quen đấy.”

Nhìn thời gian chờ hơi lâu, Chu Mạt đoán.

“Những người quen của chúng ta chắc toàn đánh team 5 để train rồi.” – Cao Ca bình tĩnh đáp.

“Cũng đúng.” – Chu Mạt gật đầu.

Trong trường, hầu hết các cao thủ đều có đội hình cố định, không ai lại đi team ba người thiếu hụt như họ.

“Thôi, chúng ta tập trung vào train team đi.” – Cao Ca nói.

“Ừm.”

Vào trận! Trên hạng Kim Cương trở lên, chế độ cấm chọn (BP) được kích hoạt. Dù quy tắc không giống 100% với đấu chuyên nghiệp, nhưng Hà Ngộ vẫn cảm thấy quen thuộc hơn. Giai đoạn cấm chọn rất quan trọng. Nhưng Cao Ca và Chu Mạt không quá để ý, hai người không giành sát thương cũng không tranh rừng, mà lấy luôn hai tướng hỗ trợ - đỡ đòn:

Cao Ca – Lưu Bang.

Chu Mạt – Trương Phi.

“Tôi chọn Thành Cát Tư Hãn nhé?” – Hà Ngộ hỏi.

“Ừ.” – Cao Ca gật đầu.

Hà Ngộ khóa lại Thành Cát Tư Hãn. Hai vị trí còn lại thuộc về đồng đội ngẫu nhiên.

Tướng đi rừng: Đạt Ma.

Tướng pháp sư đường giữa: Điêu Thuyền.

Bên phe địch cũng chốt đội hình:

Đường trên: Na Tra.

(Na Tra ~ Max)

Đường giữa: Trương Lương.

(Trương Lương ~ Aleister)

Xạ thủ: Tôn Thượng Hương.

Hỗ trợ: Quỷ Cốc Tử.

(Quỷ Cốc Tử ~ Krizik)

Đi rừng: Athena.

“Thế nào?” – Cao Ca hỏi Hà Ngộ.

“Nếu kéo được đến late game, chúng ta mạnh hơn nhiều.”

“Mong chờ màn thể hiện của cậu.”

“Tôi sẽ cố gắng.”

Khi thời gian đếm ngược kết thúc, cả năm ID của đội đối thủ hiện lên trên màn hình. Là sinh viên năm ba khoa Vật Lý, Cao Ca nhanh chóng chú ý đến một cái tên.

“Schrödinger’s Cat” Cô lẩm bẩm.

Đây là tên của người chơi Athena bên kia.

12

0

3 tháng trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.