Chương 2
Cậu bé hướng dẫn trò chơi
Thu đi thu đến, chớp mắt đã một năm trôi qua.
Nhìn những chiếc lá khô héo rụng bên ngoài cửa sổ, trong lòng Hà Lương cảm thấy hơi phiền muộn. Hôm nay chính là ngày bắt đầu của giải thi đấu KPL mùa thu, ngày này năm năm trước anh mang trong mình niềm khao khát bắt đầu hành trình mới, về sau cho dù bận rộn cỡ nào thì trong lòng anh cũng đều là niềm hy vọng phấn khởi. Còn hiện tại...
"Hà Lương ơi, sơ đồ chỗ ngồi cho lễ khai giảng ngày mai đã chuẩn bị xong chưa?" Một người hấp tấp xông vào văn phòng, kêu to.
Mạch suy nghĩ của Hà Lương chuyển từ tiếng kêu to kia về trước màn hình máy tính, đầu anh cũng không quay ra mà chỉ nói: "Em đang làm."
Hiện giờ Hà Lương đang là nghiên cứu sinh làm việc ở Văn phòng Sinh viên của Trường Đại học Đông Giang, mặc dù công việc này cũng chẳng nhàn nhã hơn nhiều so với khi làm tuyển thủ chuyên nghiệp, nhưng cuộc sống của anh đã không còn khát khao và nhiệt huyết như xưa nữa. Tương lai sẽ ra sao? Chính bản thân Hà Lương cũng không biết, anh chỉ có thể làm tốt công việc trước mắt.
"Mau lên nhé, trước khi trời tối, tôi còn phải ra sân thể dục vẽ đường, bây giờ phải đợi sơ đồ của cậu nữa." Phía sau vẫn tiếp tục thúc giục.
"Anh đừng đi, sắp xong rồi đây." Hà Lương nói xong, hai tay lại tiếp tục bận rộn với công việc, bàn phím và chuột kêu liên tục, vị trí phân chia các khoa của trường nhanh chóng hiện ra trên màn hình.
"Tay cậu nhanh thật, không hổ là tuyển thủ chuyên nghiệp!" Người kia đứng ở phía sau, nhìn tay của anh di chuyển mau lẹ mà thán phục.
"Em là game thủ mobile." Hà Lương nói.
"Hiệu quả đều giống nhau ấy mà."
Trước tiếng khen ngợi của người đó, Hà Lương đã mau chóng hoàn thiện gần hết sơ đồ chỗ ngồi, cậu tiện tay gửi trực tiếp tài liệu vào di động của anh ta.
"Ừ, anh đi xuống trước rồi quay lại ngay." Người kia nói.
"Anh quay lại làm gì chứ?" Hà Lương hỏi.
"Để cậu đưa anh đi đánh rank đó!" Người kia là một người đàn ông cao bảy thước, đang nói chuyện thì nháy mắt với Hà Lương một cái, làm cho Hà Lương cảm thấy thật buồn nôn.
"Hôm nay em bận rồi." Hà Lương cáu kỉnh nói. Đánh rank là một trong những chế độ quan trọng nhất trong Vương Giả Vinh Diệu. Người chơi nhận được phần thưởng và trừng phạt dựa trên điểm thắng thua trong trận. Theo đó, có tổng cộng bảy thứ hạng lần lượt từ Đồng cho đến Vương Giả, nó thể hiện trực quan nhất khả năng của người chơi. Tuy nhiên đối với tuyển thủ chuyên nghiệp thì xếp hạng trong đấu hạng đã không đủ để thể hiện sức mạnh của họ nữa. Họ đều là những cao thủ hàng đầu, đã siêu thoát đến một cảnh giới khác.
Trước kia, Hà Lương từng được cho là ngôi sao đi rừng của giải đấu KPL nhận được nhiều sự chú ý, vậy mà giờ đây trong mắt đồng nghiệp anh lại trở thành thứ vũ khí cao cấp giúp họ cày rank, vì vậy anh không khỏi chạnh lòng. Sau khi giải nghệ, anh định sẽ dứt khoát từ bỏ cả trò chơi. Nào ngờ gã đồng nghiệp tên là Phan Duệ Minh này cứ dính chặt lấy anh không buông, hắn bắt anh chơi game với hắn, dăm ba bữa lại bắt anh giúp hắn cày rank. Lúc này, trong game cũng vừa bắt đầu một mùa đấu hạng mới, Phan Duệ Minh đã lải nhải về đánh rank bên tai Hà Lương mấy ngày nay rồi, nhưng hôm nay Hà Lương lại kiên quyết từ chối hắn khác với bình thường, nói chung là không cho Phan Duệ Minh có cơ hội thi triển công phu dây dưa quấy rầy.
"Ôi trời, cậu đi đâu vậy?" Một Hà Lương luôn hiền hòa dễ nói chuyện, hôm nay thái độ lại dứt khoát như vậy, việc này khiến cho Phan Duệ Minh không ngờ tới, kìm không được bèn hỏi một câu.
"Hôm nay em trai của em đi đăng ký nhập học nên em phải đi đón nó một lát." Hà Lương bước đi không quay đầu lại.
"Em trai sao? Tân sinh viên à? Khoa nào đấy? Này? Tôi dùng máy tính của cậu nhé!" Phan Duệ Minh hỏi với vài câu thì không thấy bóng dáng Hà Lương đâu nữa. Phan Duệ Minh cũng không để ý đến mà ngồi xuống trước màn hình máy tính của Hà Lương, chuyển tiếp một vài bản sao của sơ đồ thứ tự chỗ ngồi vừa tạo, sau đó gọi điện thoại căn dặn vài câu rồi nhàn nhã mở Vương Giả Vinh Diệu trên điện thoại.
"Đỡ phải đi." Hắn vừa thầm tự nhủ, vừa tự mình bắt đầu chơi một ván đấu hạng.
Khi Hà Lương kéo hắn, chiến thắng đều là mười phần chắc chín, nhưng vấn đề là tỷ lệ thắng khi hắn ta tự mình chơi và do Hà Lương kéo khác biệt rất nhiều. Ví dụ như hôm nay Hà Lương kéo hắn ta lên hạng Vương Giả, hai ngày sau hắn ta có thể thua, tụt cấp và quay trở về hạng Kim Cương. Những ngày không có Hà Lương kéo, thành tích của Phan Duệ Minh luôn là chuỗi thua hai con số, cùng vô số lời trách cứ xử phạt trong hộp thư hệ thống.
Đặc biệt là mùa trước, sau khi Hà Lương kéo hắn ta lên hạng Vương Giả thì không để ý đến nữa, vậy mà Phan Duệ Minh chỉ mất một tuần đã trở lại hạng Vàng. Nói không ngoa rằng, may mà có thẻ bảo hộ giúp nên không bị trừ sao chứ không thì hắn đã xuống hạng Đồng rồi. Việc Phan Duệ Minh trở lại rank Đồng I của người mới bắt đầu có lẽ không làm hắn cảm thấy có gì áp lực. Qua đó ta có thể thấy tài năng và trình độ chơi game của Phan Duệ Minh. Hết lần này tới lần khác hắn ta không chấp nhận điều này, ngang ngược cho rằng đều do đồng đội chơi kém. Để bù đắp cho điều này, Phan Duệ Minh tự tin thốt lên một câu sau khi tụt xuống rank Vàng này: "Mọi người, cứ chọn vị trí đi."
Các vị tướng khác nhau trong game đều có vị trí riêng, việc lựa chọn đội hình tướng hợp lý trong thi đấu là điều rất quan trọng. Lời nói xuất phát từ tấm lòng ngay lúc bắt đầu của Phan Duệ Minh bày tỏ thái độ rất có trách nhiệm và đáng tin cậy trên quan điểm hãy để đồng đội chọn vị trí và tướng họ giỏi trước, còn bản thân mình sẽ bù vào vị trí còn thiếu trong đội hình sau.
Bốn đồng đội không biết có để ý đến lời của hắn ta không, nhưng nhìn chung họ đã nhanh chóng chọn xong tướng. Phan Duệ Minh thấy rằng, năm vị trí trong trò chơi thì bốn vị trí là đường trên, đường giữa, xạ thủ và hỗ trợ đều đã đủ, chỉ thiếu người đi rừng, lúc này hắn ta mới chọn tướng sát thủ Lan Lăng Vương.
(Lan Lăng Vương là một vị tướng sát thủ, thường chơi ở vị trí đi rừng. Lan Lăng Vương tương đương với Batman trong Liên Quân.)
“Tôi đi rừng, để tôi gánh.” Phan Duệ Minh nói một câu đầy tự tin.
Trò chơi nhanh chóng bắt đầu, Phan Duệ Minh đã theo Hà Lương lên rank Vương Giả nên hoàn toàn coi thường rank Vàng, khẽ ngâm nga một giai điệu rồi đi thẳng đến khu vực bùa xanh của mình. Vị trí đi rừng sẽ tích lũy kinh nghiệm bằng cách săn bắt quái trong khu rừng nguyên sinh. Lượng tiền của người này thường tăng lên nhanh nhất trong đội, nhờ đó dẫn dắt tiết tấu của đội. Phan Duệ Minh vừa ngâm nga giai điệu vừa đánh quái, trong đầu hắn ta đã suy nghĩ đến màn xuất quỷ nhập thần đại sát tứ phương ngang dọc toàn chiến trường của mình, nhưng phía trên khe núi lại đột nhiên xuất hiện hai tướng địch, lao thẳng về phía hắn.
Phan Duệ Minh hấp tấp lùi lại, hai gã tướng địch giết chết bùa xanh đã bị hắn ta đánh được một nửa mà chẳng tốn chút sức lực nào, cướp đi bùa xanh quan trọng đối với người đi rừng ở đầu trận. Phan Duệ Minh tức giận, ngay lập tức mở voice chat: "Top ơi, sao bạn không canh rừng hộ tôi!"
"Nhìn trên bản đồ, xạ thủ và hỗ trợ bên địch chưa từng xuất hiện, nếu họ không ở khu vực bùa đỏ thì tức là sang cướp bùa xanh rồi."
Đồng đội trong trò chơi không phản ứng lại, nhưng đột nhiên có một giọng nói vang lên từ phía sau lưng Phan Duệ Minh, khiến hắn ta sốc đến mức suýt ném điện thoại ra ngoài. Hắn quay lại nhìn thì thấy một cậu thiếu niên giống học sinh đang đứng phía sau, mắt dán vào màn hình điện thoại.
"Anh có trừng trị, địch không có, anh vẫn có cơ hội lớn để lấy lại, tại sao anh lại bỏ chạy?" Cậu bé nói tiếp. Trừng trị là kỹ năng bổ trợ, thường chỉ tướng đi rừng mới mang theo. Kỹ năng này có thể gây ra sát thương rất lớn lên quái rừng, tạo ra lợi thế đáng kể. Tuy nhiên, Phan Duệ Minh đã không sử dụng lợi thế này để giành giật bùa xanh mà trực tiếp rút lui.
“Mày là ai?” Phan Duệ Minh nhìn lên rồi lại nhìn xuống cậu bé đang hướng dẫn mình trong trò chơi.
"Ồ, em đang tìm anh Hà Lương. Đây không phải là văn phòng của anh ấy sao?" Cậu bé nói, ánh mắt cuối cùng cũng rời khỏi điện thoại của Phan Duệ Minh.
“Cậu ấy đi rồi, không có ở đây.” Nói xong Phan Duệ Minh lại quay lại tiếp tục chơi game. Người đi rừng mất bùa xanh đã bị thọt lại phía sau một chút, Lan Lăng Vương đáng thương vừa ăn những con quái rừng còn lại, vừa ăn một turn lính của đồng đội, cuối cùng cũng lên đến cấp 4. Lan Lăng Vương lập tức kích hoạt chiêu cuối - Bí Kỹ . Ẩn Nấp để tiến vào trạng thái tàng hình, lén lút đi về phía khu vực bùa xanh đối diện.
“Người đi rừng của địch ăn bùa đỏ đầu tiên, nếu anh muốn cướp rừng thì bây giờ phải đi đến khu vực bùa đỏ mới đúng.” Đột nhiên, phía sau truyền đến một câu nói khác.
“Mày vẫn chưa đi à?” Phan Duệ Minh lại hét lên, nhưng sự chú ý của hắn ngay lập tức quay trở lại trò chơi. “Làm sao mày biết nó ăn bùa đỏ trước?”
“Lúc nãy khi anh ta đi ngang qua anh lúc đi vào đường giữa, anh không nhận ra bùa trên người anh ta sao?” Cậu bé nói.
"Tất nhiên là tao nhận ra, nhưng ai bảo mày là tao muốn bắt nó? Tao chỉ muốn cướp lại bùa xanh, mày không thấy tao bị cướp bùa xanh sao?". Phan Duệ Minh vẫn không thay đổi đường di chuyển của Lan Lăng Vương.
“Địch ăn bùa đỏ trước, bùa xanh phải ít nhất 60 giây nữa mới được làm mới lại, thà anh quay về ăn bùa xanh nhà mình còn hơn, cũng sắp ra rồi.” Cậu bé nói.
“Mày thì biết cái gì, tao muốn phục kích bọn nó, tao sẽ giết nó rồi cướp luôn bùa xanh!” Phan Duệ Minh nói.
“Phục kích những 60 giây?” Cậu bé cảm thấy hơi khó hiểu. Không tính đầu game tranh giành từng giây thì ngay cả giai đoạn giữa và cuối việc bỏ ra 60 giây ngồi núp bụi phục kích cũng là một sự lãng phí vô cùng lớn, lối đánh này là thế nào đây?
Nhưng cậu chưa nói dứt lời thì Lan Lăng Vương Của Phan Duê Minh đã gặp Lý Bạch đi rừng của địch ở đường sông.
“Thấy chưa?” Phan Duệ Minh dương dương tự đắc, dẫn Lan Lăng Vương đến gần Lý Bạch ngay lập tức.
“Lý Bạch có ulti!” Nhìn thấy ánh sáng yếu ớt phát sáng trên thanh trường kiếm trong tay Lý Bạch, cậu bé vội vàng nhắc nhở Phan Duệ Minh. Nhưng Lan Lăng Vương của Phan Duệ Minh đã tấn công rồi, chiêu Bí Kỹ . Ảnh Thực bay về phía Lý Bạch, theo sau là chiêu một - Bí Kỹ . Phân Thân, Lan Lăng Vương triệu hồi một phân thân cùng mình chém về phía Lý Bạch.
(Ulti: chiêu cuối)
Đòn tấn công bất ngờ trong trạng thái tàng hình quả thực rất khó ngăn cản, nhưng khi Lý Bạch bị trúng phi tiêu, cậu ta lập tức sử dụng chiêu hai Búi Thần Lai, trường kiếm trong tay hóa thành một kiếm trận hoa sen, bảo vệ Lý Bạch không bị Lan Lăng Vương và phân thân của hắn đánh trúng. Sau đó, anh ta tung ra chiêu cuối Thanh Liên Kiếm Ca, Lý Bạch biến thành một thanh kiếm và nhanh chóng chém về phía Lan Lăng Vương.
“Cái đệt!" Dùng cả hai chiêu liên tiếp Ảnh Thực và Phân Thân mà lại không trúng, Phan Duệ Minh sợ hãi kêu lên, chiêu cuối của Lan Lăng Vương lại được sử dụng lần thứ hai, thanh niên phía sau chỉ còn biết cạn lời.
Khi Ẩn Nấp được sử dụng lần đầu tiên, sau 1.5 giây Lan Lăng Vương sẽ chuyển sang trạng thái tàng hình trong 30 giây. Trong thời gian đó, khi chiêu này được sử dụng lần thứ hai, Lan Lăng Vương sẽ bất ngờ tung chiêu ở hướng chỉ định. Nhưng vấn đề là Lý Bạch vẫn đang thực hiện chiêu cuối Thanh Liên Kiếm Ca và Bút Thần Lai nên không thể bị chọn làm mục tiêu và tấn công. Chiêu Ẩn Nấp của Lan Lăng Vương lại được tung ra lần thứ hai vào lúc này, chẳng khác nào đánh vào không khí.
Trong ba chiêu tấn công, Lan Lăng Vương đánh hụt hai chiêu, chiêu Ảnh Thực chỉ làm giảm tốc chạy của Lý Bạch một chút. Nhưng chiêu 1 của Lý Bạch là Tương Tiến Tửu có tác dụng dịch chuyển vị trí, bèn đuổi theo Lan Lăng Vương đang muốn chạy vội về phía trước. Chân tay Phan Duệ Minh luống cuống, cuối cùng bị đâm một phát nằm xuống đất.
“Chết tiệt!” Phan Duệ Minh không ngừng ảo não, nhưng lần này tất cả đều là do thao tác của hắn có vấn đề, không thể trách đồng đội của mình, ánh mắt phẫn hận đột nhiên đổ dồn về cậu thiếu niên phía sau.
“Ồn ào gì thế, nhìn đi!” Phan Duệ Minh hung hăng nói.
“Anh nên đợi cho đến khi chiêu cuối của Lý Bạch bị hạn chế đã.” Cậu bé nói. Chiêu cuối của Lý Bạch, Thanh Liên Kiếm Ca, thường ở trạng thái hạn chế, phải đánh thường liên tục ba phát đến phát thứ tư trúng mục tiêu mới kích hoạt nội tại Hiệp Khách Hành, lúc ấy Thanh Liên Kiếm Ca mới có thể xóa bỏ hạn chế, chỉ là thời gian này chưa đến 5 giây. Sau 5 giây, Thanh Liên Kiếm Ca sẽ trở lại trạng thái hạn chế.
“Làm sao tao biết chiêu cuối của nó có bị hạn chế hay không?” Phan Duệ Minh tức giận nói.
“Khi hạn chế bị xóa bỏ, thân kiếm sẽ phát sáng!” Cậu bé ngạc nhiên khi Phan Duệ Minh hỏi như vậy.
"Chi tiết như thế này ai mà để ý chứ? Rốt cuộc mày là ai?" Phan Duệ Minh sửng sốt, trong game hắn đã chơi một ngàn trận, vậy mà lại không biết chiêu cuối của Lý Bạch có chi tiết này. Vừa yên lặng học thuộc nhưng vẫn muốn mạnh miệng. Nhưng cuối cùng hắn cũng có chút tò mò về cậu bé này.
“Em là Hà Ngộ, đến gặp anh trai Hà Lương.” Cậu bé nói.
"À? Cậu là em trai của Hà Lương! Thảo nào thảo nào!" Nghe Hà Ngộ tự giới thiệu, Phan Duệ Minh chợt bừng tỉnh. Anh ta lập tức cho rằng Hà Ngộ có thể giảng nhiều điều như vậy trong trò chơi là đương nhiên. Em trai của tuyển thủ chuyên nghiệp đương nhiên là hiểu rõ trò chơi này lắm đây.
“Hà Lương bảo là đi đón cậu đấy, chưa gặp sao?” Phan Duệ Minh nói tiếp.
“Thật sao?” Hà Ngộ lấy điện thoại ra xem, quả nhiên nhìn thấy tin nhắn WeChat của Hà Lương gửi tới chưa được đọc.
“Làm phiền rồi!” Hà Ngộ vội vàng xoay người định đi ra ngoài nhưng suýt nữa đụng phải một nữ sinh ngoài cửa.
“Xin lỗi cậu.” Hà Ngộ vội vàng xin lỗi người kia.
“Không sao đâu.” Nữ sinh nhìn cậu, nụ cười trên môi khiến Hà Ngộ cảm thấy hơi kỳ dị, nhưng lúc này cậu cũng không quan tâm, cậu chỉ gật đầu rồi vội vàng rời đi. Phan Duệ Minh vốn muốn thông báo cho Hà Ngộ vài lời, thế nhưng trò chơi vẫn chưa kết thúc, anh đứng dậy vừa đi ra ngoài vừa điều khiển, chỉ thấy bóng lưng của Hà Ngộ biến mất ở cầu thang. Trái lại, nữ sinh đứng ngoài cửa kia vẫn đang nhìn theo bóng lưng của Hà Ngộ, dáng vẻ như đang suy nghĩ điều gì đó.
“Em đang tìm ai vậy?” Phan Duệ Minh nhìn cô gái, thấy cô ấy có chút xinh xắn nên hơi nhiệt tình.
"Em không tìm ai, khu vực bùa xanh được làm mới rồi, anh mau ăn đi". Nữ sinh nói.
“Cái gì?” Phan Duệ Minh sửng sốt bèn cúi đầu nhìn. Đúng như dự đoán, quái rừng trong khu vực bùa xanh đã được làm mới.
“Sao em biết?” Phan Duệ Minh ngạc nhiên ngẩng đầu hỏi, nhưng lại nhìn thấy bên kia đã bỏ đi.
“Bởi vì em để ý trò chơi.” Nữ sinh không ngoảnh đầu lại, cô ấy chỉ nói một câu như vậy rồi biến mất ở đầu cầu thang.
14
0
3 tháng trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
