Chương 14
Cố tình gặp
Đại học Đông Giang có diện tích không hề nhỏ. Cao Ca, Chu Mạt và Hà Ngộ đi từ nam sang bắc, đông sang tây, khắp các căng tin các giảng đường và ký túc xá sinh viên của trường, đồng thời dán hết các tờ rơi lên các bảng tin ở khắp mọi nơi về việc chiến đội Lãng Thất tuyển thành viên mới. Trong quá trình này, Hà Ngộ cũng bí mật hỏi Chu Mạt về lý do tại sao chiến đội của họ chỉ có hai người, nghe xong cậu cũng cạn lời.
Cậu có thể thấy rằng Cao Ca thực sự là một người vừa nghiêm túc vừa quan tâm đến trò chơi, nhưng cậu không ngờ cô lại nghiêm túc đến vậy. Thông thường, một cô gái xinh đẹp như cô ấy dù có chơi không tốt thì trong game cũng được đối xử khoan dung, chưa kể trình độ Cao Ca còn khá tốt. Chiến đội Lãng Thất sa cơ lỡ vận đến mức chỉ còn hai người, nguyên nhân cơ bản không phải là không có ai muốn chơi với họ, mà là Cao Ca không muốn chơi với những người này.
Thật ra thì cô ấy không ghét người chơi có trình độ thấp. Nhưng gà thì phải tự biết mình gà, gà thì phải cố gắng hoàn thiện bản thân, gà thì sẽ phải chấp nhận bị chê. Ở phương diện này, cô rất nghiêm túc. Yêu cầu lớn như vậy làm cho người chơi game đều cảm thấy áp lực như một ngọn núi to, dù cô ấy có xinh đẹp thì cũng chẳng nhiều người có thể chịu được. Tất nhiên, Cao Ca cũng ghét những người chơi này.
Vì vậy, cuối cùng chỉ có Chu Mạt là người duy nhất vẫn đáp ứng yêu cầu của Cao Ca, có những người không biết tính khí của Cao Ca nên tham gia, họ kiên trì không được bao lâu thì cũng đều bỏ cuộc rời đi, huống chi là những kẻ còn có ý đồ khác.
“Nghe anh nói xong mà em thấy gai cả da đầu.”, nghe xong lời giải thích của Chu Mạt, Hà Ngộ âm thầm bày tỏ với cậu ta.
“Không sao, tuy rằng hiện tại cậu thực sự gà, nhưng chỉ cần cậu nghiêm túc và tiến bộ, cậu sẽ phát hiện rằng cô ấy thực sự có thể giúp mình rất nhiều.”, Chu Mạt vội vàng nghiêm túc khuyên bảo Hà Ngộ.
"Đàn anh, anh nói như vậy có hơi lố rồi. Em cũng có thể coi là một nửa tân binh rồi chứ? Đàn chị nói em có tư duy hơn hổ đấy!", Hà Ngộ nói.
"Nếu cô ấy bảo cậu có tư duy tốt vậy thì thật ra cậu cũng không cần người chỉ dạy, bản thân cậu cũng biết mình không tốt ở đâu nhỉ?", Chu Mạt nói.
“Em đoán vậy.” Hà Ngộ gật đầu, thản nhiên tán thành. Mặc dù trận đấu buổi chiều chỉ kéo dài sáu phút, nhưng cậu vẫn học hỏi được không ít. Thành thật mà nói, cậu ấy không làm được gì nhiều trong trận đó ngoại trừ việc đưa ra ý tưởng hoặc làm mồi nhử. Việc này thật ra không phải cậu không muốn thể hiện, mà do thỉnh thoảng có những lúc nhìn thấy tình huống trong trận đấu, cậu biết rõ đối thủ muốn làm gì, đồng đội muốn chơi như thế nào, mình nên phối hợp ra sao. Nhưng thao tác cuối cùng thể hiện ra lại là một vấn đề khác. Biết phải làm thế nào nhưng không thực hiện được chính là vấn đề nổi cộm nhất của cậu, thời điểm hiện tại cậu mới chỉ là "một nửa tân binh" mà thôi. Cậu chọn vị tướng Hoàng Trung này cũng vì ngay từ đầu cậu đã nhận ra giới hạn những việc mà bản thân mình có thể làm.
“Đúng rồi, cậu bảo mình mới chơi, vậy cậu định chơi vị trí nào? Cậu sẽ dùng tướng nào?”, lúc này Chu Mạt mới hỏi.
“Em cũng đang nghĩ về chuyện này.” Hà Ngộ nói, “Một người có tư duy game tốt nhưng kỹ năng cơ bản lại là con số không, anh xem có vị tướng nào phù hợp với em không?”
“Tôi không biết, tôi sống đến từng này tuổi nhưng chưa bao giờ gặp phải trường hợp nào như cậu, tôi phải suy nghĩ một chút đã.”, Chu Mạt nói.
“Việc này không vội, thử dần thì cũng tìm được thôi.", Hà Ngộ nói.
“Ừ.”, Chu Mạt gật đầu.
Hai người thì thầm ở phía sau, Cao Ca đã dán một tờ rơi khác lên bảng tin bên kia.
“Được rồi.”, cô lùi lại phía sau vài bước, chiêm ngưỡng kiệt tác của mình. Cô luôn chăm chút mọi thứ nên không ngần ngại dán tờ rơi vào phần bắt mắt nhất của bảng tin này.
“Còn chỗ nào chưa đến nữa không?”, Cao Ca quay đầu lại hỏi Chu Mạt.
“Hình như hết rồi.”, Chu Mạt suy nghĩ rồi nói.
“Được rồi, trước hết hôm nay cứ vậy đã.”, Cao Ca nói, cô nhìn về phía Hà Ngộ: “Cậu về cài đặt game đi, sau đó nghĩ xem nên bắt đầu luyện tập vị tướng nào.”
“Vâng.”, Hà Ngộ gật đầu.
Ký túc xá ba người không cùng hướng nên họ tách ra. Hà Ngộ đi trên con đường đến một khuôn viên xa lạ, nhưng trong đầu cậu chỉ toàn là cái trò chơi vừa lạ vừa quen kia.
Tư duy tốt nhưng kỹ năng không tốt thì nên chơi vị trí nào và tướng nào?
Đúng ra mà nói, hỗ trợ kiểu đỡ đòn có lẽ sẽ hơi phù hợp một chút.
Tìm thời điểm thích hợp để mở giao tranh, chống chịu sát thương, việc này đòi hỏi nhiều tư duy và không yêu cầu quá nhiều thao tác chi tiết.
Nhưng vấn đề là Hà Ngộ không hoàn toàn không thao tác được, chỉ là cậu mới bắt đầu chơi game, đang ở giai đoạn bắt đầu nên chưa quen. Cậu muốn cải thiện nhiều nhất có thể về mặt này. Vậy thì nên chọn tướng nào đây?
Đi trên đường, hình ảnh một vị tướng dần dần xuất hiện trong lòng Hà Ngộ.
……
……
Cửa Nam, cổng chính trường Đại học Đông Giang.
Hai chiếc taxi lần lượt dừng ở cổng trường, Trương Thừa Hạo là người đầu tiên xuống xe, người đầy mùi rượu nhưng vẻ mặt nhìn qua vô cùng phấn khích.
"Không hổ là tuyển thủ chuyên nghiệp! Ghép năm người tạo một đội Vương Giả, về cơ bản là anh ấy một mình cân tất!", Trương Thừa Hạo nói với đồng bọn đang xuống xe sau mình.
"Tôi biết rồi, cả đường ông đều nói rồi mà. Người ta dùng trận khai mạc KPL để làm nóng người rồi đưa ông đi đánh hạng, ông thấy có tự hào không?", Chu Mộc Đồng xuống sau vừa vội vàng đỡ Trương Thừa Hạo đang lảo đảo, vừa cười vừa nói.
"Ha ha, chuyện kia chỉ là nói đùa thôi. Nhưng trình độ của các tuyển thủ chuyên nghiệp thực sự rất mạnh! Cao Ca đi đường giữa so với Chu Tiến cũng chỉ ngang trình độ mẫu giáo nhỉ? Ha ha ha.", Trương Thừa Hạo cười to.
“Hì hì.”, Chu Mộc Đồng cũng đi theo cười gượng hai tiếng, nhưng lần này anh ta không hùa vào. Buổi tối, Tô Cách đã mời chiến đội Thiên Trạch đi ăn khuya và dẫn theo một số thành viên chủ chốt của câu lạc bộ Vương Giả đến. Mọi người đều rất hào hứng khi được tiếp xúc gần gũi với các tuyển thủ chuyên nghiệp như vậy. Chủ đề chính trên bàn ăn đương nhiên không thể tách rời khỏi Vương Giả Vinh Diệu, cuối cùng đương nhiên cũng không tránh được phần chơi game. Mọi người đều mạnh mẽ yêu cầu anh ta cầm vị tướng mạnh nhất của mình là Gia Cát Lượng vào ván sau, trong trận cuối leo rank Vương Giả, anh ta đã cầm vị tướng đó đại sát bốn phương, nghiền ép toàn bộ chiến trường, kết quả thể hiện cuối cùng chiếm 61%, làm cho tất cả mọi người đều bội phục không dứt. Nhưng nói Cao Ca là trình độ mẫu giáo, Chu Mộc Đồng cảm thấy vẫn là nói quá rồi. Nếu Cao Ca ở trình độ mẫu giáo, thì họ tính là gì đây? Trương Thừa Hạo nói xấu người khác nhưng lại tự nói xấu chính mình.
"Vậy thì sao... Tô Cách và những người khác đâu? Chẳng phải xe của họ đến trước rồi sao?" Chu Mộc Đồng đỡ Trương Thừa Hạo đang hưng phấn chuyển chủ đề.
"Ừ nhỉ, Tô Cách đâu? Nhờ anh ấy mà tối nay chúng ta mới được chơi!", Trương Thừa Hạo có chút men say trong người nhưng khi nhắc đến chủ tịch của họ, giọng điệu đột nhiên trở nên đường hoàng không giống lúc trước. Chiếc xe phía trước lúc này đã đi mất rồi, hai người từ xe phía sau xuống xe tìm kiếm bóng dáng của ba người lẽ ra phải đến sớm hơn bọn họ, cuối cùng nhìn thấy ba người ngồi cùng một xe bao gồm cả Tô Cách đang đứng trước bảng tin ở cổng phía nam.
“Mọi người đang nhìn cái gì vậy?”, Trương Thừa Hạo cũng vui vẻ rướn người về phía trước, kết quả ba người ngồi cùng một xe kia đều quay đầu nhìn anh ta, vẻ kỳ quái.
“Làm sao vậy?”, Trương Thừa Hạo mơ màng hỏi, ánh mắt của Chu Mộc Đồng ở bên cạnh anh ta lúc này đã di chuyển đến nơi dễ thấy trên bảng tin. "Chỉ cần dẫn bừa một người qua đường gà mờ, chúng tôi cũng có thể đánh bại chiến đội Hoàng Triều!". Trong câu này, bốn ký tự chiến đội Hoàng Triều đã được Cao Ca sử dụng phông chữ lớn nhất, sau đó in đậm, rồi xoay ra bốn góc, font chữ xô lệch nhìn vô cùng bắt mắt.
“Để tôi!”, lúc này Trương Thừa Hạo rốt cuộc cũng nhìn thấy, vốn đã có chút men say, sắc mặt đã đỏ lại càng đỏ hơn, tiến lên hai bước, xé phắt tờ rơi ném xuống đất.
“Có chuyện gì vậy?”, Tô Cách phía bên kia hỏi.
“Chúng ta bị Cao Ca chơi xỏ rồi, đây không phải là người qua đường gà mờ, thằng bé đó thật sự khá giỏi.”, Trương Thừa Hạo vội vàng giải thích.
“Đúng, đúng, chúng tôi còn tưởng rằng cậu ta không biết chơi nên mới bất cẩn như vậy.”, Chu Mộc Đồng cũng vội vàng đến gần nói. Dù sao trận đấu đáng quên này cậu ta cũng góp phần.
“Cậu ta rốt cuộc là ai?”, Tô Cách hỏi.
"Chuyện này... hình như cậu ta là tân sinh viên...", Trương Thừa Hạo và Chu Mộc Đồng không nói được rõ ràng, hai người chỉ biết nhìn nhau. Sau khi đánh xong, bọn họ mới chỉ nói với nhau vài câu thì tuyển thủ Thiên Trạch đến nên họ bị các thành viên trong câu lạc bộ gọi về, cũng không để ý đến.
“Đi tìm hiểu đi, nếu là cao thủ thì vẫn phải kéo cậu ta vào câu lạc bộ của chúng ta.”, Tô Cách nói.
"Điều này... chúng tôi đã đồng ý cạnh tranh một lần nữa trong giải đấu liên trường...", Trương Thừa Hạo nói.
“Giải đấu liên trường… Nhóm Cao Ca có thể tập hợp đủ 5 người được không?”, Tô Cách nói.
“Nếu không đến được, cô ấy sẽ tìm cách tạm thời đưa một ít người vào bù số lượng, không phải học kỳ nào cũng vậy sao?”, Chu Mộc Đồng nói.
“Đội hình như vậy, cậu nghĩ có thể đánh với Hoàng Triều à?”, Tô Cách nói.
Giải đấu liên trường tập trung vào việc tham gia nên sẽ không từ chối bất kỳ học sinh nào đăng ký. Do đó, mỗi học kỳ có rất nhiều đội đăng ký tham dự giải đấu nên không thể sắp xếp như KPL được. Vì vậy, giải đấu liên trường luôn đấu loại trong một ván đấu duy nhất, đội vô địch là đội giành chiến thắng đến cuối cùng. Cao Ca và Chu Mạt rất mạnh, nhưng sức mạnh của các đồng đội hàng năm không đều, họ lại càng không có sự hợp tác khéo léo và sự ăn ý trong lối chơi của một team 5 người cố định, vì vậy mỗi khi giải đấu liên trường đánh được mấy vòng thì họ đã bị loại rồi. Họ đánh rất chắc chắn, nhưng trong trường vẫn còn rất nhiều team 5 người mạnh, khi chạm trán với đối thủ như vậy, Cao Ca và Chu Mạt gần như có thể nói là hai chọi tám, khá là tốn sức.
Trương Thừa Hạo vẫn rất mong ngóng có thể gặp Lãng Thất trong giải đấu liên trường, nhưng ba học kỳ rồi mà cũng không được như ý nguyện. Mặc dù lần này đã nói ra những lời kia nhưng cuối cùng họ có gặp nhau hay không vẫn là không phải do anh ta quyết định. Nghĩ đến điều này, Trương Thừa Hạo cảm thấy hoàn toàn không cam lòng, anh ta thực sự muốn tự tay tàn sát Cao Ca và chiến đội Lãng Thất của cô ấy trong một cảnh tượng như vậy. Đúng lúc này, bộ não được xúc tác bởi rượu chợt hiện ra ánh sáng chân lý, phá vỡ giới hạn cuối cùng.
“Biết đâu có thể chứ?”, anh ta nói với Tô Cách. “Hơn nữa, chúng ta có cần lôi kéo người bên phía Cao Ca không? Liệu sau một thời gian, họ có tự động rút lui không?”
“Cậu có chắc cậu ta sẽ không phải là Chu Mạt thứ hai chứ?”. Tô Cách nói.
"Chuyện này..."
“Nhưng cậu đã thỏa thuận với cô ta như vậy rồi, bây giờ chúng ta đi lôi kéo người của Lãng Thất đúng là có hơi không thích hợp.”, Tô Cách lại đột ngột nói.
“Ừ! Đến lúc đó, Cao Ca mượn cớ thua cuộc, biết đâu lại dùng chuyện này nói hươu nói vượn.”, Trương Thừa Hạo vừa nói vừa lắc mạnh tờ rơi chiêu tân của Lãng Thất vừa xé rách.
“Vậy thì hãy đợi cho đến khi Lãng Thất bị loại đi.”, Tô Cách gật đầu.
“Tôi đoán sẽ không lâu đâu.”, Trương Thừa Hạo mỉm cười nói.
“Được rồi, hôm nay không còn sớm, chúng ta về nghỉ ngơi đi.”, sau khi Tô Cách bước vào trường, hai người còn lại lần lượt đi theo sau. Trương Thừa Hạo cuối cùng cũng ngã xuống, Chu Mộc Đồng muốn tiến lên đỡ anh ta nhưng lại bị anh ta dùng tay chặn lại.
“Ông đang nghĩ gì vậy?”, Chu Mộc Đồng nhận thấy vẻ mặt của Trương Thừa Hạo hơi khác thường.
“Thực ra, tôi rất muốn gặp được Lãng Thất ngay tại vòng đầu tiên, việc này không phải là không thể, đúng không?”, Trương Thừa Hạo nhìn Chu Mộc Đồng nói.
"Cậu muốn...", Chu Mộc Đồng sửng sốt, nhưng cậu ngay lập tức hiểu ra. Tất cả mọi người đều là trụ cột của Câu lạc bộ Vương Giả Vinh Diệu, các giải đấu của trường đều do họ tổ chức. Việc xảy ra sự trùng hợp ngẫu nhiên khi bốc thăm như vậy thực sự chỉ là chuyện dễ.
Mặc dù điều này rất phi đạo đức, nhưng khi nghĩ đến niềm vui được chạm trán và đánh bại Lãng Thất ở vòng đầu tiên...
“Lẽ ra tôi nên nghĩ đến việc này từ lâu rồi!”, Chu Mộc Đồng cười hì hì nói.
12
0
3 tháng trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
