Chương 12
Chào mừng cậu
Chiếc đũa trên tay hai anh em gần như dừng lại cùng một lúc, họ chăm chú theo dõi trận đấu.
Đây quả thực là phương pháp mà Hà Ngộ đã tưởng tượng. Một số chi tiết mà cậu không có thời gian để giải thích đang được thể hiện qua cuộc tấn công của Thiên Trạch. Tướng xạ thủ được Trương Thời Trì lựa chọn là Tôn Thượng Hương. Với hiệu ứng dịch chuyển mạnh bằng chiêu một Pháo Đạn Đột Kích, anh ta liên tục đi xuyên tường trong địa hình khu rừng. Nhất Thời Quang chỉ huy tấn công anh ta nhưng cuộc tấn công này diễn ra không suôn sẻ. Ngược lại anh ta đã lợi dụng điểm yếu của xạ thủ trong giai đoạn đầu game để làm mồi nhử, câu kéo sự chú ý của Nhất Thời Quang.
Trong giai đoạn đầu, tất cả các tướng đều là cấp một, chỉ có một chiêu thức duy nhất, có thể nói là rất có ích trong chiến đấu. Nhất Thời Quang đã bị Trương Thời Trì dắt mũi bằng lý do này. Việc tấn công diễn ra không thuận lợi, không có chiêu thức, không thể tạo ra đủ sát thương. Chẳng mấy chốc gió đã hạ, họ đành miễn cưỡng rút lui khỏi giao tranh và nhường lại phần rừng. Mặc dù không bắt được mạng trong cuộc giao tranh mở màn này, nhưng họ đã cướp được một nửa phần rừng của Nhất Thời Quang, đó đã là một kết quả vô cùng lý tưởng đối với kinh tế cho Thiên Trạch.
Khu vực rừng trong Khe Sâu Vương Giả được chia thành bốn khu, mỗi bên hai khu. Mất đi một phần rừng, Nhất Thời Quang định sẽ tiến vào phần rừng của Thiên Trạch để cướp lại, tiếc là chiến đội Thiên Trạch cũng đã đoán được việc đó và quay về phòng thủ vừa kịp lúc, vây quanh hai người của Nhất Thời Quang đến trộm cắp, trong nháy mắt họ đã bỏ túi được hai mạng. Chưa đầy hai phút sau khi trận đấu bắt đầu, chiến đội Thiên Trạch đã đạt được tỷ số mạng hạ gục là 2:0 và lượng tiền chênh lệch dẫn đầu 1.000 vàng, điều này khiến các cổ động viên của Thiên Trạch tại hiện trường phấn khích không ngừng.
Trận đấu về sau hoàn toàn đi theo tiết tấu của chiến đội Thiên Trạch. Tấn công, phòng thủ và đẩy trụ, tất cả các tướng đều bận rộn một cách có trật tự, nhưng Nhất Thời Quang thì vẫn luôn bị dắt. Mặc dù tỷ số mạng hạ gục vẫn là 2:0, nhưng chênh lệch lượng tiền tiếp tục được nới rộng. Những người am hiểu trò chơi này đều biết rằng số mạng hạ gục đôi khi không giải thích được nhiều điều mà chênh lệch lượng tiền mới thực sự quyết định sự thắng thua của đôi bên. Chiến đội Thiên Trạch áp đảo hoàn toàn không cho chiến đội Nhất Thời Quang bất kỳ cơ hội nào, trước sự cổ vũ tuyệt vọng của người hâm mộ đội nhà, họ tàn nhẫn phá vỡ nhà chính của Nhất Thời Quang trong 14 phút 11 giây.
“Đẹp quá, vỡ hết rồi!” Các bạn sinh viên trong nhà hàng theo dõi cuộc thi bày tỏ sự xúc động sau khi xem kết quả. Thành phố Đông Giang là sân nhà của Nhất Thời Quang, người chơi ở đây hầu hết đều ủng hộ Nhất Thời Quang. Tuy nhiên, nhà hàng trên lầu hai dường như không có nhiều fan cuồng nhiệt của Nhất Thời Quang, kể cả có, lúc này bọn họ cũng chỉ có thể cúi đầu xấu hổ. Trong trận đấu này, Nhất Thời Quang thua từ đầu đến cuối, không có bất kỳ cơ hội nào, làm cho mọi người cũng chẳng thể nói gì hơn.
Tuy nhiên, hai anh em Hà Lương và Hà Ngộ không chỉ quan tâm đến kết quả của trò chơi, mà còn là lối chơi được Thiên Trạch thể hiện trong trò chơi này.
Nếu người đi rừng là Hà Lương khởi xướng một cuộc tấn công có hệ thống như vậy ở đây, thì hiệu quả sẽ như thế nào?
Hai anh em đều thầm nghĩ vấn đề này. Cho dù bọn họ vừa nói không nên quan tâm đến quá khứ, nhưng phương pháp Hà Ngộ vừa mới nói đến đã diễn ra trước mắt hai người như vậy, họ vẫn không kìm được việc suy nghĩ.
“Mày nghĩ thế nào?” Hà Lương hỏi.
Hà Ngộ còn chưa trả lời, bên cạnh cậu đã vang lên một giọng nói: "Thiên Trạch mà đánh như vậy từ sớm thì làm gì cần nhiều năm như vậy mới dành được giải quán quân chứ?"
Hai anh em vô thức quay đầu lại, nhìn thấy bàn bên cạnh không biết từ khi nào còn có hai người nữa. Đó là hai người đã sát cánh chiến đấu với Hà Ngộ lúc nãy. Thấy hai anh em nhìn sang, họ giơ bát cơm trên tay giống như ra hiệu.
"Việc này... Nếu Thiên Trạch trước kia thi đấu như thế này...", Chu Mạt ngồi đối diện với Cao Ca. Từ lúc đi vào, cậu ta đã bắt đầu xem trận đấu một cách rất nghiêm túc, thậm chí còn không để ý đến hai anh em ở đây. Lúc này, khi nghe Cao Ca nói câu này, cậu còn đang định nói ra quan điểm thật sự của bản thân, sau cùng nhìn thấy động tác ra hiệu của Cao Ca, cậu mới để ý đến Hà Lương và Hà Ngộ đang ở bên kia, lời nói vừa nói được đoạn đầu đã lập tức dừng lại. Lời nói đến đoạn đầu kia chắc chắn là muốn nói đến Hà Lương, nhưng bây giờ người ta đang ngồi ngay bên cạnh mình, việc này làm Chu Mạt ngượng ngùng bất ngờ đứng dậy.
“Chuyện này vẫn không giống với những gì em nghĩ đến.”, Hà Ngộ nói.
“Ồ, không giống như thế nào?”, người tiếp lời cậu lại là Cao Ca, nhưng lần này cô còn thoải mái hơn, Cao Ca cầm lấy bát cơm của mình trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Hà Ngộ, đến bàn của hai anh em, không chút khách sáo nào.
Hai anh em vẫn đang nhìn nhau, Cao Ca lại dọn đồ ăn của họ sang đây, Cao Ca vung tay: "Đi sang bên đây đi."
Chu Mạt vẫn còn đang chết lặng ở đằng kia không biết có nên đi theo cô ấy hay không. Sau đó, cậu chỉ thấy Cao Ca đã gắp một miếng đồ ăn mới cho vào miệng, vừa ăn vừa nói với Hà Ngộ: "Cậu nói tiếp đi!"
"Việc này... Trong lối chơi của Thiên Trạch hiện tại, mục đích chính Trương Thời Trì tham gia giao tranh thực chất là để anh ta kiếm tiền. Bản chất của người đi rừng và trợ thủ thực ra vẫn là để bảo vệ sự lớn lên của xạ thủ. Sau khi farm rừng xong, họ sẽ giúp Trương Thời Trì lấy tầm nhìn, để anh ta có thể yên tâm rút lui. Khu rừng sẽ được làm mới lại, quá trình này sẽ giúp trang bị của Trương Thời Trì lên cấp nhanh hơn. Nếu đó là Thiên Trạch trước kia... ”, Hà Ngộ liếc nhìn Hà Lương, cậu ngừng nói.
“Đừng quan tâm đến anh, mày cứ nói đi.”, Hà Lương cười nói.
"Đối với Thiên Trạch của trước kia, phương pháp mà em tưởng tượng là nhường lại lượng tiền cho anh, đây là hai lối tư duy hoàn toàn khác biệt.", Hà Ngộ nói.
“Ồ, có gì khác biệt đâu nhỉ?” Cao Ca hỏi.
"Họ bảo kê nuôi xạ thủ, mặc dù trận này Thiên Trạch đã đạt được lợi thế đáng kể trong giai đoạn đầu, nhưng giao tranh thực sự lại bắt đầu ở giai đoạn giữa và cuối game, sau khi mà Tôn Thượng Hương đã có nhiều đồ để tham gia vào giao tranh tổng. Lúc ấy không ai trong đội Nhất Thời Quang có thể chống chịu lại lượng sát thương cô ấy gây ra nữa. Đối mặt với một Thiên Trạch đang muốn tấn công họ chỉ còn nước rút lui mà thôi. Cho dù trong hai đợt phòng thủ họ đều thủ tốt nhưng vẫn có thể xảy ra tình huống sẽ bị ép ở giai đoạn sau. Nếu lượng tiền được nhường cho vị trí đi rừng, giai đoạn đầu trận đấu sẽ được đẩy nhanh bằng những đợt gank nhằm tạo ra sức ép lên đối thủ ở đường trên, khiến đối thủ khó chịu, đồng thời giúp cho đồng đội có thể thoải mái khi tham giao tranh. Giai đoạn giữa và cuối tùy tình huống cụ thể mà điều chỉnh tiết tấu, để đồng đội làm chủ thế trận, đồng thời bản thân tập trung khắc chế và phối hợp giao tranh.", Hà Ngộ nói.
"Có nhãn quang đấy! Thế nào, cậu nghĩ thế nào về việc gia nhập Lãng Thất cùng chúng tôi?", Cao Ca khen cậu ta một tiếng rồi ngay lập tức đổi đề tài.
Hà Ngộ khựng lại. Mặc dù lúc này cậu đã quyết tâm nhưng sự thẳng thắn của Cao Ca đã khiến cậu không kịp trở tay. Vừa từ chối người ta cỡ hai tiếng trước, hai tiếng sau lại vui vẻ đồng ý ư? Hà Ngộ luôn cảm thấy dường như có điều gì đó không ổn.
“Em nghĩ trình độ của nó như thế nào?”, Lúc này Hà Lương cười hỏi Cao Ca.
“Ừm, anh muốn em nói thật không?” Cao Ca nói.
“Chị nói đi.” Hà Ngộ nhìn Cao Ca, trong lòng cũng hơi mong đợi.
Cao Ca nói: “Tư duy game mạnh hơn hổ, còn thao tác xử lý như gà.”
“Ha ha ha.” Hà Lương đột nhiên bật cười, Hà Ngộ cũng vô cùng xấu hổ: “Xin lỗi chị, thực ra đây là lần đầu tiên tôi chơi trò này.”
“Ồ, thật vật sao?”, Cao Ca hơi ngạc nhiên. Nhưng vẻ mặt của cô ấy không có vẻ gì là thất vọng vì Hà Ngộ chỉ là một "tân binh", ngược lại cô lại thấy hơi mừng.
Trong trận đấu lúc nãy, Cao Ca luôn chú ý đến hành động của Hoàng Trung, cô không thể chịu đựng được vô số sai sót trong thao tác của Hà Ngộ. Sau khi suy nghĩ về việc đó, cô cảm thấy rằng có thể là do Hà Ngộ không xem trọng trận đấu này nên chơi một cách tùy tiện không quan tâm đến tiểu tiết cho lắm.
Cao Ca hơi để ý đến thái độ chơi game của cậu, dù sao cô cũng không chắc chắn cho nên cũng không nói quá nhiều. Lúc này vừa nghe nói đây là lần đầu tiên Hà Ngộ chơi trò này, không phải do cậu không tiến bộ mà cậu đúng là người mới, ngược lại việc này làm cho Cao Ca càng thêm nhẹ nhõm.
“Thực sự là vậy đấy.”, Hà Lương xác nhận giúp Hà Ngộ.
“Anh ơi, anh nhìn thấy rồi à?”, Hà Ngộ đột ngột nhận ra điều này.
"Đúng vậy. Như bạn học này đã nói, thao tác vẫn... tương đối gà.", Hà Lương cười. Khi đó, rất nhiều người đang xem trận đấu bằng điện thoại di động, Hà Lương cũng xem trận đấu trên điện thoại di động của người khác, tất nhiên, anh ấy chú ý nhất đến màn thể hiện của Hà Ngộ.
"Đừng lo, tôi không ngại một người chơi gà, tôi cũng không ngại những người không tiến bộ, mà chỉ ghét nhất là những người gà mà không tự biết mình gà thôi. Ồ, chẳng hạn như Phan Duệ Minh ở văn phòng sinh viên ấy." Lúc này Cao Ca vừa nói vừa liếc nhìn Hà Lương.
“Nói đúng hơn, em nên gọi anh ấy là thầy Phan.”, Hà Lương nói.
“Được rồi, thầy Hà.” Cao Ca gật đầu, sau đó nhìn thẳng vào Hà Ngộ: “Cậu nghĩ thế nào?”
"Tôi sẽ... thử xem sao …”, cuối cùng Hà Ngộ cũng gật đầu. Bây giờ cậu đã hạ quyết tâm rồi, cậu không còn do dự nữa.
“Tốt quá, chào mừng cậu.”, Cao Ca vừa nói vừa đưa tay về phía Hà Ngộ, đồng thời quay người gọi người ở bàn bên kia: “Chu Mạt, lại đây chào mừng thành viên mới của chúng ta một chút đi.”
“Chào mừng, chào mừng!!”, Chu Mạt nghe thấy thì vểnh cả tai lên, khi Hà Ngộ đồng ý, trong lòng cậu đã ngập tràn cảm xúc. Lúc này nghe được lời chào mừng của Cao Ca, cậu không khỏi nhảy dựng cả lên, cậu vốn là người sống hướng nội khá kiệm lời, vậy mà giờ phút này cậu không kìm được nữa ngay lập tức đứng lên chạy ào tới.
"Chào mừng cậu, bạn học Hà Ngộ. Tôi là Chu Mạt của Lãng Thất.", Chu Mạt hào hứng nói sau cái bắt tay Cao Ca dành cho Hà Ngộ.
"Cảm ơn anh. Tôi nhớ rõ ID của anh mà.", Hà Ngộ cười nói, bây giờ cậu cũng khá vui vẻ nhưng không thể hiện hết ra được, dù sao thì cậu và hai người trước mặt... thực sự không hề quen biết.
“Tuyệt quá, cuối cùng Lãng Thất của chúng ta cũng có ba người rồi.”, Chu Mạt quay đầu nói với Cao Ca.
Hả? Ba người? Lại còn cuối cùng? Hà Ngộ há hốc mồm nhìn hai người, bỗng nhiên cảm thấy quyết định mình đưa ra hình như hơi vội vàng thiếu khôn ngoan.
“Ông nói hơi bị nhiều rồi đấy!”, Cao Ca dùng ngón tay cốc vào đầu Chu Mạt.
“Ba người là sao vậy?”, Hà Ngộ nhìn hai người, rồi nhìn Hà Lương. Chiến đội Vương Giả Vinh Diệu bét nhất cũng phải có năm người, đúng không? Ba người, là tiểu đội Trường Bình đấy à?
“Ý nghĩa của ba người đó là, việc cấp bách trước mắt chúng ta phải làm bây giờ chính là việc này.” Cao Ca nói, quay lại chiếc bàn của cô và Chu Mạt, cầm lấy tập giấy dày đặt trên bàn đi đến.
10
0
3 tháng trước
12 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
