TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 10
Thử

Tiếng vỗ tay sôi nổi dần dần bị bỏ lại phía sau, Hà Ngộ cũng không quay đầu lại. Năm năm quan tâm và yêu thích Vương Giả Vinh Diệu mà cậu không chơi lấy một lần, qua việc đó chúng ta có thể thấy khả năng kiềm chế của Hà Ngộ thật đáng bất ngờ.

Cậu lặng lẽ đi theo Hà Lương một quãng đường dài cho đến khi không còn nghe thấy tiếng cổ vũ sôi động phía sau nữa. Hà Ngộ thấy anh trai dừng lại và quay đầu nhìn mình, khuôn mặt anh hiện ra vẻ tươi cười, cũng không ngạc nhiên chút nào. Chu Tiến và Du Á Trung đều nói như vậy, điều này làm cho Hà Ngộ đột nhiên nhớ lại một chút chuyện cũ, cậu cướp lời của anh trai hỏi:

“Em hỏi anh.” Hà Ngộ nói.

“Sao vậy?” Hà Lương vẫn tươi cười nhìn Hà Ngộ.

"Mùa thu năm ngoái, khi biết tin Thiên Trạch giành giải quán quân, anh đã gọi điện chúc mừng họ. Người ở đầu dây bên kia nói gì?", Hà Ngộ nói.

Hà Lương sửng sốt, anh không ngờ rằng đột nhiên Hà Ngộ lại hỏi câu này. Anh không nén nổi nụ cười trên mặt, nhưng vẫn cố gắng hết sức, thản nhiên nói một cách bình tĩnh nhất có thể: "Lâu lắm rồi, làm sao mà anh nhớ được?"

"Có thật hôm nay anh mới được nghe những lời này không...", Hà Ngộ vô cùng buồn bực. Vẻ mặt của anh trai lúc này có giống với vẻ mặt khi nghe điện thoại sáu tháng trước không? Hà Ngộ nhớ đến vẻ mặt xấu hổ của Hà Lương lúc đó, dù sao anh vừa giải nghệ là họ đã dành được giải quán quân rồi, việc này quả thật có hơi xấu hổ. Nhưng bây giờ Hà Ngộ đã biết, ít nhất phải từ nửa năm trước anh trai mình đã nghe được lời phủ nhận của đồng đội cũ với mình rồi, mà gọi điện trực tiếp như vậy có lẽ còn nhiều lời chế nhạo khó nghe hơn nữa. Vì vậy, hôm nay anh rất bình tĩnh, lời hùng biện công khai của Chu Tiến và Du Á Trung trước mặt người hâm mộ, đối với Hà Lương có khi nghe vẫn còn khách sáo tôn trọng.

Nhìn thấy thì Hà Ngộ cũng đã đoán được, Hà Lương cũng không phủ nhận nữa, nhưng anh thật sự không muốn em trai buồn lòng vì mình như vậy. Anh đưa tay chạm vào đầu Hà Ngộ và nói: "Không có gì đâu, mọi chuyện đã kết thúc rồi. Vì mày thiên vị anh nên cảm thấy họ đối xử với anh rất tệ, nhưng thực ra thì không phải vậy đâu. Họ đã giành chức vô địch trong giải thi đấu mùa thu năm ngoái, điều đó đủ để giải thích mọi thứ rồi, là do anh không đủ giỏi mà thôi. Tuyển thủ chuyên nghiệp phải coi chiến thắng là trách nhiệm của bản thân, không có chỗ cho tình cảm cá nhân, mày hiểu không? "

“Không, không phải như vậy.” Hà Ngộ kiên quyết lắc đầu.

"Giải thi đấu mùa xuân năm ngoái, nếu anh có được Lý Bạch, thì trong trận đấu quyết định với đội Nhất Thời Quang, ba mạng còn chút máu kia sẽ không về được, đợt lính tiếp theo Thiên Trạch hoàn toàn có thể nắm lại thế chủ động."

"Trong giải thi đấu mùa thu năm ngoái đấu cùng chiến đội Phi Dương, nếu người chọn đầu tiên giúp anh chọn Bùi Cầm Hổ, thì khu vực bùa xanh của Thiên Trạch sẽ không bị địch cướp hết cả như vậy, nếu không thì cũng sẽ là tình huống cướp lại khu bùa xanh của địch."

(Bùi Cầm Hổ là vị tướng pháp sư / sát thủ trong Vương Giả Vinh Diệu. Bùi Cầm Hổ hiện không có phiên bản trong Liên Quân Mobile.)

"Trận đấu mùa xuân năm ngoái, với Trung Nam, lần đó anh lấy được Bách Lý Huyền Sách, tuy nhiên người đi đường giữa lại ăn mất bùa xanh, còn xạ thủ thì ăn mất bùa đỏ, sát thủ đi rừng không có được lượng tiền tương xứng, khi ấy em vẫn không hiểu nổi lựa chọn này, còn tưởng anh đang thử nghiệm lối chơi mới với đồng đội cơ."

(Bách Lý Huyền Sách là một vị tướng sát thủ trong Vương Giả Vinh Diệu. Bách Lý Huyền Sách tương đương với tướng Enzo trong Liên Quân Mobile.)

"Lại nói đến trận thi đấu mùa thu năm trước nữa..."

Hà Ngộ nói không ngừng, hết mùa này đến mùa khác, hết trận này đến trận khác. Hà Lương đứng ở một bên hoàn toàn sững sờ. Anh gặp phải tràn ngập những điều đáng tiếc trong sự nghiệp mà ngay cả bản thân anh cũng khó mà nhớ được. Anh không nhớ những điều mà Hà Ngộ đã nói, nhưng liệu anh đã bao giờ tưởng tượng chưa.

Điều gì sẽ xảy ra nếu anh được chọn Lý Bạch trong trận đấu mùa xuân năm ngoái với Nhất Thời Quang? Nếu anh chọn được Bùi Cầm Hổ khi thi đấu với chiến đội Phi Dương trong giải thi đấu mùa thu năm trước nữa? Khi đối đầu với chiến đội Trung Nam, nếu Bách Lý Huyền Sách xanh...?

Nếu như một vài trận đấu đó khiến cho đầu óc của Hà Lương có chút bối rối thì hàng chục trận đấu liên tiếp ập đến khiến anh không thể phân biệt rõ ràng được cái nào là cái nào. Mãi cho đến khi Hà Ngộ nói xong và nhìn anh, trong đầu Hà Lương mới chỉ sắp xếp được hai ba trận.

"Anh chưa nghĩ đến những gì mày nói, nhưng mọi giả thiết đều là vô nghĩa. Các tướng khác nhau sẽ dẫn đến các tình huống trò chơi khác nhau trong trận đấu. Nếu anh dùng Lý Bạch, tình hình sẽ không dẫn đến kết cục phải kết liễu nốt ba mạng còn chút máu kia; nếu anh dùng Bùi Cầm Hổ, bên kia sẽ điều chỉnh chiến lược của mình cho phù hợp, họ sẽ không tạo ra một màn cướp rừng mạnh mẽ như vậy.”, Hà Lương nói.

"Em biết điều này. Vì vậy, trước đây em không quá nghi ngờ về ý muốn của chiến đội Thiên Trạch.”, Hà Ngộ nói.

“Ý muốn của đội là giành chức vô địch, không hơn không kém.”, Hà Lương nói.

"Nếu tất cả chỉ vì chiến thắng, tại sao anh lại mù quáng điều chỉnh bản thân trong năm năm và mười mùa giải qua? Tại sao họ không bao giờ cố gắng phối hợp với tiết tấu của anh?", Hà Ngộ nói.

“Bởi vì đây là sự điều chỉnh mà Thiên Trạch cần nhất, việc họ giành chức vô địch ngay sau khi Du Á Trung trở thành người đi rừng chính là minh chứng tốt nhất.”, Hà Lương nói.

"Năm nay em không xem trận đấu nào của Thiên Trạch cả, vì vậy em sẽ không bình luận về việc đó bây giờ.", Hà Ngộ nói.

Hà Lương hơi kinh ngạc. Nhìn qua thì Hà Ngộ có vẻ rất bốc đồng, nhưng khi cậu nói điều này, Hà Lương nhận ra rằng Hà Ngộ chỉ là hơi kích động chứ không phải bị mụ mị đầu óc. Mắt của cậu vẫn sáng trong, cậu vẫn suy nghĩ bình tĩnh và lý trí. Vì cậu không chú ý đến chiến đội Thiên Trạch trong hai mùa giải thi đấu qua cho nên cậu không đưa ra nhận định dựa trên phỏng đoán, cậu dứt khoát không đánh giá họ ở thời điểm hiện tại. Những điều cậu nói về chiến đội Thiên Trạch đều là những điều cậu đã chú ý và nghiên cứu trong năm năm và mười mùa giải.

“Em đã tưởng tượng ra một khả năng như thế này.”, Hà Ngộ nói. “Xạ thủ đi đường dưới của chiến đội Thiên Trạch Trương Thời Trì thay đổi tư duy của bản thân một chút và tăng cường tấn công trong giai đoạn đầu trận. Anh ta có thể tận dụng nhiều sự phối hợp với người đi rừng nhất có thể để cùng tấn công rừng đối thủ."

Hà Lương sững sờ. Hà Ngộ nói rất súc tích, vì nói chuyện này với anh nên cậu cũng không cần giải thích cặn kẽ.

Các tướng xạ thủ máu giấy rất dễ chết, vì sợ bị tổn thất nên hầu như ở giai đoạn đầu đa số họ đều sẽ không chơi theo lối hổ báo. Vì vậy, phương pháp chơi các tướng xạ thủ trong đội là nuôi cho họ lớn càng xanh càng tốt để trang bị của họ sớm hoàn thiện. Mang xạ thủ tham gia giao tranh đầu trận, chưa kể tác dụng còn hạn chế mà một khi bị giết chắc chắn sẽ làm chậm quá trình lớn, vì đây là vị trí chủ lực quan trọng nhất giai đoạn giữa và cuối trận nên nếu xảy ra việc như vậy tiết tấu của cả đội sẽ bị gián đoạn. Tướng xạ thủ trước giờ đều ít được phép phạm lỗi. Nhưng những thứ như khả năng phạm lỗi luôn có thể được bù đắp bằng kỹ năng và tư duy. Nếu không bao giờ hoặc hiếm khi mắc lỗi, tỷ lệ phạm lỗi chỉ là một thứ dùng để lòe nhau mà thôi.

Lý Bạch của Hà Lương đã bị sốc bởi điều này, anh đã được khai sáng một cảnh giới hoàn toàn mới. Xạ thủ Trương Thời Trì? Là đồng đội năm năm, Hà Lương không nghi ngờ gì về khả năng của anh ta. Anh tin tưởng Trương Thời Trì có thể đơn thương độc mã cướp rừng của địch, muốn lấy được mạng của anh ta không phải chuyện dễ.

Phương pháp được Hà Ngộ nói ra này cực kỳ nguy hiểm đối với những người chơi xạ thủ bình thường, mà thậm chí với nhiều đội tuyển chuyên nghiệp thì nó vẫn cực kỳ nguy hiểm, vì độ rủi ro quá cao. Nhưng nếu xạ thủ như Trương Thời Trì có thể giúp người đi rừng thực hiện một số hành động tấn công hoặc phòng thủ... Hà Lương không khỏi phấn khích khi nghĩ về điều đó. Nếu Thiên Trạch sử dụng phương pháp tấn công như vậy, có lẽ ...

Ý nghĩ đó đột ngột dừng lại. Như vậy thì sao? Bản thân anh đã giải nghệ, kể cả khi Thiên Trạch sử dụng phương pháp mà Hà Ngộ tưởng tượng thì cũng chẳng liên quan gì đến anh cả.

“Khá đấy.” Hà Lương lại vươn tay xoa đầu Hà Ngộ. Nếu như trước đây anh vẫn chỉ an ủi Hà Ngộ thì lần này anh có hơi ngạc nhiên. Anh biết rằng Hà Ngộ vẫn chú ý đến việc thi đấu của mình, nhưng anh không ngờ rằng cậu có sự hiểu biết và tư duy sâu sắc như vậy về Vương Giả Vinh Diệu. Lối chơi được mô tả trong một vài câu đơn giản chứa đựng sự hiểu biết sâu sắc về các tướng, tướng khắc chế, cũng như nhận thức sâu sắc về chiến thuật của đối thủ.

“Hà Ngộ, mày cũng thích Vương Giả Vinh Diệu à?” Hà Lương đột nhiên hỏi.

“Hả?” Hà Ngộ sững sờ. Mặc dù cậu phân tích sự việc một cách hợp lý và tỉnh táo, nhưng cảm giác tức giận về trải nghiệm của Hà Lương vẫn không hề mất đi chút nào. Phân tích càng rõ ràng, Hà Lương sẽ càng cảm thấy không cam lòng. Nhưng cậu không nghĩ Hà Lương lại ném câu hỏi này về phía mình một cách đột ngột như vậy.

Cậu thích nó, tất nhiên là cậu thích nó rồi.

Trong lòng Hà Ngộ đã có câu trả lời mà chẳng cần suy nghĩ. Chính cậu cũng không biết mình đã quan tâm đến Vương Giả Vinh Diệu từ bao giờ. Chỉ vì sự tồn tại của Hà Lương trong chiến đội Thiên Trạch nên họ mới là chiến đội cậu quan tâm nhất. Thực ra, mỗi đội trong số mười hai đội tuyển chuyên nghiệp ở KPL đều quý giá. Cậu ấy biết hầu hết tất cả 120 tuyển thủ chuyên nghiệp. Cậu ấy thuộc làu làu các kỹ năng và đặc điểm của 78 tướng trong Vương Giả Vinh Diệu

Làm được việc này thì sao có thể không thích cơ chứ?

Chỉ là xuất phát điểm sự yêu thích của cậu là vì anh trai đã trở thành một tuyển thủ chuyên nghiệp KPL; vì vậy từ ngày anh trai giải nghệ, Hà Ngộ dường như không còn lý do để chú ý đến Vương Giả Vinh Diệu và KPL nữa, vì vậy cậu cứ mặc kệ thôi.

Vậy mà bây giờ, Hà Lương lại hỏi cậu có thích không ...

Hà Ngộ không biết trả lời như thế nào nhưng thật ra Hà Lương không cần cậu trả lời. Cậu thể hiện sự nhiệt tình và quan tâm rõ ràng như vậy, bản thân anh lại luôn nghĩ cậu quan tâm đến anh, anh thật không ra dáng một người anh trai chút nào.

“Thích như vậy thì thử chơi xem sao.”, Hà Lương nói.

“Hả?” Hà Ngộ lại sững sờ.

“Anh cảm thấy mày còn giỏi hơn anh đấy.” Hà Lương nói.

"Không thể nào..."

"Anh đã giải nghệ, mày đừng lo lắng đến chuyện của anh nữa. Dù sao chúng ta cũng không thể thay đổi, đúng không? Phân tích kỹ chỉ càng khiến anh cảm thấy phiền lòng thôi!"

"À... em..."

“Quan tâm đến bản thân nhiều hơn, xác định rõ cảm xúc của mình xem.”, Hà Lương nói.

"Em ..." Hà Ngộ nhìn anh trai mình, trong lòng đã nói ra hai chữ này không biết bao nhiêu lần, nhưng lúc này cậu có vẻ ngại ngùng không nói ra được. Cậu rốt cuộc không nói gì, chỉ gật đầu thật mạnh.

14

1

3 tháng trước

20 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.