0 chữ
Chương 5
Chương 5
Cô nghiêng người, nhìn ra bên ngoài thấy những bóng cây trần trụi lay động trong gió lạnh. Những cơn gió buốt thổi qua cành cây, qua lớp kính vẫn có thể nghe rõ tiếng xào xạc vọng đến.
Bầu trời âm u, chỉ có vài tia nắng yếu ớt chiếu xuống. Ánh sáng ban mai mờ nhạt phủ lên gương mặt trắng ngần như ngọc của thiếu nữ.
Ôn Miểu khẽ chớp mắt. Gương mặt cô lộ rõ vẻ mệt mỏi sau nhiều đêm mất ngủ, khóe mắt vương tơ máu nhàn nhạt.
Cô đưa tay lên nhẹ nhàng xoa bóp thái dương.
Bỗng nhiên, từ phía trước vọng đến tiếng còi xe dồn dập.
Ôn Miểu theo phản xạ ngẩng đầu, ngay khoảnh khắc đó, đồng tử cô co rút lại. Trước mắt cô là bóng đen khổng lồ của một chiếc xe tải lao thẳng tới, lấp đầy toàn bộ tầm nhìn.
Cô không kịp phản ứng.
Chỉ nghe thấy bên tai một tiếng nổ chấn động trời đất, rồi tất cả chìm vào hư vô.
Thế giới bỗng chốc lặng im.
Máu đỏ như những đóa hồng kiều diễm, từng giọt, từng giọt thấm đẫm lớp váy cưới trắng tinh, lặng lẽ bung nở trong im lặng.
...
Cho đến khi cửa xe bị phá tung ra, cảnh sát và nhân viên cứu hộ đã kịp thời có mặt tại hiện trường. Chiếc xe phía trước bị hư hại nghiêm trọng, toàn bộ phần đầu chìm sâu xuống mặt đất.
Giữa những tiếng thở dồn dập và xôn xao của đám đông, người ta đưa Ôn Miểu ra khỏi xe.
Đường phố hoàn toàn hỗn loạn, các phương tiện phía sau bị chặn đứng.
Một chiếc xe màu đen sang trọng cũng bị kẹt lại giữa dòng xe cộ. Tài xế nhìn chằm chằm phía trước, rồi quay đầu nói với người đàn ông ngồi sau: “Lục tổng, hình như phía trước vừa xảy ra tai nạn, không đi tiếp được.”
Nghe vậy, người đàn ông đang làm việc với laptop ngẩng đầu lên. Ánh sáng từ màn hình phản chiếu lên cằm anh, tôn lên những đường nét góc cạnh, sắc sảo.
Nửa gương mặt anh ẩn trong bóng tối, ánh sáng chập chờn. Sau cặp kính gọng vàng là đôi mắt sâu thẳm, ánh nhìn sắc lạnh như dội vào lòng người.
Tay áo sơ mi được xắn lên hai vòng, để lộ cổ tay trắng muốt. Dưới làn da mỏng, mơ hồ có thể nhìn thấy những đường mạch máu xanh tím ẩn hiện.
Lục Hành ngẩng đầu, khẽ liếc về phía trước. Quả nhiên, con đường phía trước hỗn loạn đến mức chẳng ra hình thù gì. Có người vội vàng mở cửa xe đi xuống, tiếng còi xe cùng tiếng huyên náo nối liền không dứt, như sóng lớn cuồn cuộn.
Ánh mắt lạnh nhạt của anh quét một vòng xung quanh, không chút cảm xúc. Lúc này, tài xế lại lên tiếng, giọng nói thấp mà rõ ràng: “Hình như… là xe hoa.”
Nghe đến đó, đôi mắt vốn tĩnh lặng như mặt hồ của Lục Hành rốt cuộc cũng gợn lên một chút dao động. Anh nhướng mày, những ngón tay với khớp xương rõ ràng nhẹ gõ lên đầu gối hai cái, âm thanh trầm ổn mà nhịp nhàng.
Thật trùng hợp.
Hôm nay... cũng là ngày anh kết hôn.
Bầu trời âm u, chỉ có vài tia nắng yếu ớt chiếu xuống. Ánh sáng ban mai mờ nhạt phủ lên gương mặt trắng ngần như ngọc của thiếu nữ.
Ôn Miểu khẽ chớp mắt. Gương mặt cô lộ rõ vẻ mệt mỏi sau nhiều đêm mất ngủ, khóe mắt vương tơ máu nhàn nhạt.
Cô đưa tay lên nhẹ nhàng xoa bóp thái dương.
Bỗng nhiên, từ phía trước vọng đến tiếng còi xe dồn dập.
Ôn Miểu theo phản xạ ngẩng đầu, ngay khoảnh khắc đó, đồng tử cô co rút lại. Trước mắt cô là bóng đen khổng lồ của một chiếc xe tải lao thẳng tới, lấp đầy toàn bộ tầm nhìn.
Cô không kịp phản ứng.
Chỉ nghe thấy bên tai một tiếng nổ chấn động trời đất, rồi tất cả chìm vào hư vô.
Máu đỏ như những đóa hồng kiều diễm, từng giọt, từng giọt thấm đẫm lớp váy cưới trắng tinh, lặng lẽ bung nở trong im lặng.
...
Cho đến khi cửa xe bị phá tung ra, cảnh sát và nhân viên cứu hộ đã kịp thời có mặt tại hiện trường. Chiếc xe phía trước bị hư hại nghiêm trọng, toàn bộ phần đầu chìm sâu xuống mặt đất.
Giữa những tiếng thở dồn dập và xôn xao của đám đông, người ta đưa Ôn Miểu ra khỏi xe.
Đường phố hoàn toàn hỗn loạn, các phương tiện phía sau bị chặn đứng.
Một chiếc xe màu đen sang trọng cũng bị kẹt lại giữa dòng xe cộ. Tài xế nhìn chằm chằm phía trước, rồi quay đầu nói với người đàn ông ngồi sau: “Lục tổng, hình như phía trước vừa xảy ra tai nạn, không đi tiếp được.”
Nghe vậy, người đàn ông đang làm việc với laptop ngẩng đầu lên. Ánh sáng từ màn hình phản chiếu lên cằm anh, tôn lên những đường nét góc cạnh, sắc sảo.
Tay áo sơ mi được xắn lên hai vòng, để lộ cổ tay trắng muốt. Dưới làn da mỏng, mơ hồ có thể nhìn thấy những đường mạch máu xanh tím ẩn hiện.
Lục Hành ngẩng đầu, khẽ liếc về phía trước. Quả nhiên, con đường phía trước hỗn loạn đến mức chẳng ra hình thù gì. Có người vội vàng mở cửa xe đi xuống, tiếng còi xe cùng tiếng huyên náo nối liền không dứt, như sóng lớn cuồn cuộn.
Ánh mắt lạnh nhạt của anh quét một vòng xung quanh, không chút cảm xúc. Lúc này, tài xế lại lên tiếng, giọng nói thấp mà rõ ràng: “Hình như… là xe hoa.”
Nghe đến đó, đôi mắt vốn tĩnh lặng như mặt hồ của Lục Hành rốt cuộc cũng gợn lên một chút dao động. Anh nhướng mày, những ngón tay với khớp xương rõ ràng nhẹ gõ lên đầu gối hai cái, âm thanh trầm ổn mà nhịp nhàng.
Hôm nay... cũng là ngày anh kết hôn.
2
0
3 tuần trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
