0 chữ
Chương 17
Chương 17: Báo cáo
Nửa tiếng sau, lớp học dần trở nên náo nhiệt, cô bạn bàn sau và Trịnh Hiểu cũng đã đến.
Trịnh Hiểu vẫn chưa ăn sáng, tay trái xách sữa đậu nành, tay phải xách quẩy và bánh bao, nói với cô bạn bàn sau: “Chúc Trục Trúc, sữa đậu nành một tệ, bánh bao thịt một tệ rưỡi, đưa tớ hai tệ rưỡi.”
Chúc Trục Trúc cắn một miếng bánh bao: “Biết rồi, hôm nay không mang tiền, mai trả cậu sau… Trì Niệm, cậu ăn sáng chưa?” Cô ấy bẻ đôi cái bánh bao thịt, đưa phần chưa cắn cho Trì Niệm.
Trì Niệm từ chối khéo: “Tớ ăn rồi mới đến, không cần đâu, cảm ơn cậu.”
“Ừ, thôi vậy.” Chúc Trục Trúc thu tay lại, nhanh chóng ăn hết cái bánh bao thịt, lấy giấy ăn lau qua loa vết dầu trên tay rồi bắt đầu chế độ “hóng chuyện”: “Tối qua ba tớ lại bị gọi đi tăng ca đấy.”
Trịnh Hiểu uống hết sữa đậu nành: “Tăng ca thì sao? Dân đi làm tăng ca là chuyện bình thường, hai vị phụ huynh nhà tớ cuối tuần còn tăng ca nữa mà.”
Chúc Trục Trúc “chậc” một tiếng: “Trường hợp của cậu khác của tớ mà.”
Bố cô ấy là cảnh sát, tăng ca rất có thể là có vụ án cần xử lý: “Tớ có linh cảm mãnh liệt là trấn Nam sắp có chuyện lớn xảy ra.”
Trịnh Hiểu đảo mắt, đi vứt cốc giấy đựng sữa đậu nành: “Sao cậu không lên trời luôn đi, tớ còn có linh cảm sắp tận thế rồi đây này, cậu tin không? Đừng có suốt ngày nói mấy chuyện vớ vẩn dọa người khác thế nữa.”
Chúc Trục Trúc hừ một tiếng, bực bội nói: “Cậu chỉ giỏi phá đám tớ thôi.”
Trịnh Hiểu: “Nói sự thật thôi mà.”
“Cậu…”
Trì Niệm vội lên tiếng ngăn hai người cãi nhau: “Lát nữa phải nộp bài kiểm tra Toán hôm qua đấy, các cậu làm hết chưa? Ai chưa làm thì làm nhanh lên, các cậu biết tính thầy dạy Toán rồi đấy.”
Mặt Chúc Trục Trúc biến sắc, lập tức ngồi xuống lôi tờ bài kiểm tra Toán bị lãng quên ra, ngay cả túi ni lông đựng bánh bao ăn thừa cũng không kịp đi vứt: “Trì Niệm, phiền cậu vứt hộ tớ túi rác này với.”
“Được.”
Trì Niệm nhận lấy túi rác, đứng dậy đi vứt, phát hiện Trần Kỳ không biết đã tỉnh dậy từ lúc nào, đang khoanh tay nhìn ra ngoài cửa sổ với vẻ đăm chiêu.
Tiết học đầu tiên vào buổi sáng là Tiếng Anh, nhưng người bước vào lại là giáo viên chủ nhiệm. Vẻ mặt thầy Lưu Minh nghiêm nghị, quét mắt một lượt khắp lớp học, rồi cất giọng: “Họp lớp đột xuất, tất cả các em trật tự cho tôi.”
Vừa nghe nói không phải học Tiếng Anh mà chuyển sang họp lớp, mấy học sinh không ham học liền vui vẻ ra mặt.
Thầy Lưu Minh đứng trên bục giảng: “Sau này các em về đến nhà phải nhắn tin báo cáo cho giáo viên, nhớ kỹ, ngày nào cũng phải báo cáo. Nếu không muốn báo cáo thì có thể đăng ký ở nội trú, nghe rõ chưa?”
“Tại sao ạ?”
Trịnh Hiểu vẫn chưa ăn sáng, tay trái xách sữa đậu nành, tay phải xách quẩy và bánh bao, nói với cô bạn bàn sau: “Chúc Trục Trúc, sữa đậu nành một tệ, bánh bao thịt một tệ rưỡi, đưa tớ hai tệ rưỡi.”
Chúc Trục Trúc cắn một miếng bánh bao: “Biết rồi, hôm nay không mang tiền, mai trả cậu sau… Trì Niệm, cậu ăn sáng chưa?” Cô ấy bẻ đôi cái bánh bao thịt, đưa phần chưa cắn cho Trì Niệm.
Trì Niệm từ chối khéo: “Tớ ăn rồi mới đến, không cần đâu, cảm ơn cậu.”
“Ừ, thôi vậy.” Chúc Trục Trúc thu tay lại, nhanh chóng ăn hết cái bánh bao thịt, lấy giấy ăn lau qua loa vết dầu trên tay rồi bắt đầu chế độ “hóng chuyện”: “Tối qua ba tớ lại bị gọi đi tăng ca đấy.”
Trịnh Hiểu uống hết sữa đậu nành: “Tăng ca thì sao? Dân đi làm tăng ca là chuyện bình thường, hai vị phụ huynh nhà tớ cuối tuần còn tăng ca nữa mà.”
Bố cô ấy là cảnh sát, tăng ca rất có thể là có vụ án cần xử lý: “Tớ có linh cảm mãnh liệt là trấn Nam sắp có chuyện lớn xảy ra.”
Trịnh Hiểu đảo mắt, đi vứt cốc giấy đựng sữa đậu nành: “Sao cậu không lên trời luôn đi, tớ còn có linh cảm sắp tận thế rồi đây này, cậu tin không? Đừng có suốt ngày nói mấy chuyện vớ vẩn dọa người khác thế nữa.”
Chúc Trục Trúc hừ một tiếng, bực bội nói: “Cậu chỉ giỏi phá đám tớ thôi.”
Trịnh Hiểu: “Nói sự thật thôi mà.”
“Cậu…”
Trì Niệm vội lên tiếng ngăn hai người cãi nhau: “Lát nữa phải nộp bài kiểm tra Toán hôm qua đấy, các cậu làm hết chưa? Ai chưa làm thì làm nhanh lên, các cậu biết tính thầy dạy Toán rồi đấy.”
Mặt Chúc Trục Trúc biến sắc, lập tức ngồi xuống lôi tờ bài kiểm tra Toán bị lãng quên ra, ngay cả túi ni lông đựng bánh bao ăn thừa cũng không kịp đi vứt: “Trì Niệm, phiền cậu vứt hộ tớ túi rác này với.”
Trì Niệm nhận lấy túi rác, đứng dậy đi vứt, phát hiện Trần Kỳ không biết đã tỉnh dậy từ lúc nào, đang khoanh tay nhìn ra ngoài cửa sổ với vẻ đăm chiêu.
Tiết học đầu tiên vào buổi sáng là Tiếng Anh, nhưng người bước vào lại là giáo viên chủ nhiệm. Vẻ mặt thầy Lưu Minh nghiêm nghị, quét mắt một lượt khắp lớp học, rồi cất giọng: “Họp lớp đột xuất, tất cả các em trật tự cho tôi.”
Vừa nghe nói không phải học Tiếng Anh mà chuyển sang họp lớp, mấy học sinh không ham học liền vui vẻ ra mặt.
Thầy Lưu Minh đứng trên bục giảng: “Sau này các em về đến nhà phải nhắn tin báo cáo cho giáo viên, nhớ kỹ, ngày nào cũng phải báo cáo. Nếu không muốn báo cáo thì có thể đăng ký ở nội trú, nghe rõ chưa?”
“Tại sao ạ?”
9
0
3 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
