0 chữ
Chương 8
Chương 8
"Cứ lấy loại năm nghìn, mười tấn đi, tôi cần hai trăm cái. Khi nào ông chuẩn bị xong, tôi sẽ báo địa chỉ nhận hàng. Trước mắt đặt cọc chín vạn. Chờ ông chuyển hàng đến nơi, dỡ xuống xong thì gọi cho tôi, tôi nhận hàng rồi sẽ thanh toán nốt." Kỳ Mạt mở lời.
Những điều này cậu đã nghĩ kỹ từ sáng sớm.
Ông chủ nghe xong rất vui vẻ: "Địa chỉ ở đâu? Ngoài thành phố thì không được. Nếu vậy phí vận chuyển sẽ rất đắt. Nếu đối phương không lấy, ông ta sẽ lỗ chín vạn tiền vận chuyển."
Kỳ Mạt nghe xong nói: "Không đi ra ngoài thành phố đâu, bây giờ tôi đi thuê kho, lát nữa sẽ gọi cho ông."
"Được." Ông chủ đồng ý.
Kỳ Mạt tìm kiếm trên mạng, nhanh chóng tìm được một nhà kho cũ.
Nó nằm ngay cạnh quốc lộ, cách vị trí này mười ki-lô-mét.
Kỳ Mạt lái xe thẳng đến, chỉ có một bác bảo vệ đang trông cổng.
Nhà kho đang trống, còn có mấy phòng lạnh không nhỏ, rất tốt.
Sau khi biết ý định của Kỳ Mạt, bác bảo vệ gọi điện cho chủ nhà kho, Kỳ Mạt nói muốn thuê một tháng.
Đối phương báo giá, đồng thời gửi đến một bản hợp đồng, không cho phép chứa hóa chất, vật liệu dễ cháy nổ và các hàng nguy hiểm khác.
Kỳ Mạt ký hợp đồng, giá mười vạn, nhà kho rất rộng và khá đầy đủ tiện nghi, ước chừng vài vạn mét vuông.
Kỳ Mạt quay sang gọi điện cho ông chủ nhà máy bồn chứa nước, sau đó dặn dò bác bảo vệ, nói chiều nay sẽ có người đến giao bồn chứa nước, nhờ bác nhận giúp.
Cậu còn dặn bác bảo vệ bật điều hòa phòng lạnh lên, ngày mai cậu sẽ dùng.
Đúng lúc Kỳ Mạt sắp xếp xong xuôi và chuẩn bị đến khu phân tán Tam Giác Châu thuộc tỉnh Lương...
Trong văn phòng chủ tịch tập đoàn Hoắc Thị, người đàn ông có dung mạo tuấn tú, vẻ ngoài cực phẩm, khí chất lạnh lùng.
Chu Cẩn bệ vệ ngồi xuống. Thư ký mang cà phê vào.
Chu Cẩn nhìn Hoắc Lương Châu đang ngồi bên bàn làm việc: "Này Hoắc Lương Châu, cậu lấy vợ rồi, có con rồi mà không cần nghỉ ngơi ở nhà với con à? Cẩn thận vợ mang con bỏ đi đấy."
"Cậu ấy sẽ không đi đâu, cậu rảnh lắm à." Hoắc Lương Châu không ngẩng đầu đáp.
Chu Cẩn bị nghẹn một chút: "Lần trước tôi nói Kỳ Mạt và Trần Phong qua lại với nhau, cậu không tin."
"Cậu tìm được bằng chứng rồi à?" Lần này Hoắc Lương Châu cuối cùng cũng ngẩng đầu lên.
Chu Cẩn lại bị nghẹn lần nữa, lắc đầu: "Chưa, nhưng “bé con” nhà cậu đáng yêu thật đó, tôi đã lắp thiết bị nghe trộm vào chiếc xe “cưng” của cậu ấy rồi. Cậu biết sáng nay tôi nghe được gì không?"
Chu Cẩn nói, vẻ mặt đầy hứng thú.
Hoắc Lương Châu nghe vậy, mặt không chút cảm xúc: "Tháo thiết bị nghe trộm xuống."
"Sao cậu không tò mò gì hết vậy? Đó là tiểu tức phụ của cậu nói đấy." Chu Cẩn cảm thấy Hoắc Lương Châu là người rất nhàm chán, chẳng có chút “gia vị” nào cả.
Hoắc Lương Châu đặt tài liệu xuống, day day ấn đường, cảm thấy khá phiền về Chu Cẩn.
"Cậu ấy nói gì?" Hoắc Lương Châu hỏi để tránh việc Chu Cẩn cứ truy hỏi mãi không thôi.
Chu Cẩn lập tức vui vẻ: "Cậu ấy nói sẽ đi đại mua sắm, tiêu hết tiền của cậu, không cho tiểu yêu tinh có tiền mà xài. Cậu nuôi tiểu yêu tinh từ khi nào vậy?"
"Không có. Cậu đi tháo thiết bị nghe trộm xuống. Nếu để tôi phát hiện cậu còn nghe lén Kỳ Mạt, hoặc cậu thích ảnh giường chiếu của mình bay tứ tung." Hoắc Lương Châu nói xong, không thèm để ý đến Chu Cẩn đang la lối nữa.
Những điều này cậu đã nghĩ kỹ từ sáng sớm.
Ông chủ nghe xong rất vui vẻ: "Địa chỉ ở đâu? Ngoài thành phố thì không được. Nếu vậy phí vận chuyển sẽ rất đắt. Nếu đối phương không lấy, ông ta sẽ lỗ chín vạn tiền vận chuyển."
Kỳ Mạt nghe xong nói: "Không đi ra ngoài thành phố đâu, bây giờ tôi đi thuê kho, lát nữa sẽ gọi cho ông."
"Được." Ông chủ đồng ý.
Kỳ Mạt tìm kiếm trên mạng, nhanh chóng tìm được một nhà kho cũ.
Nó nằm ngay cạnh quốc lộ, cách vị trí này mười ki-lô-mét.
Kỳ Mạt lái xe thẳng đến, chỉ có một bác bảo vệ đang trông cổng.
Sau khi biết ý định của Kỳ Mạt, bác bảo vệ gọi điện cho chủ nhà kho, Kỳ Mạt nói muốn thuê một tháng.
Đối phương báo giá, đồng thời gửi đến một bản hợp đồng, không cho phép chứa hóa chất, vật liệu dễ cháy nổ và các hàng nguy hiểm khác.
Kỳ Mạt ký hợp đồng, giá mười vạn, nhà kho rất rộng và khá đầy đủ tiện nghi, ước chừng vài vạn mét vuông.
Kỳ Mạt quay sang gọi điện cho ông chủ nhà máy bồn chứa nước, sau đó dặn dò bác bảo vệ, nói chiều nay sẽ có người đến giao bồn chứa nước, nhờ bác nhận giúp.
Cậu còn dặn bác bảo vệ bật điều hòa phòng lạnh lên, ngày mai cậu sẽ dùng.
Đúng lúc Kỳ Mạt sắp xếp xong xuôi và chuẩn bị đến khu phân tán Tam Giác Châu thuộc tỉnh Lương...
Trong văn phòng chủ tịch tập đoàn Hoắc Thị, người đàn ông có dung mạo tuấn tú, vẻ ngoài cực phẩm, khí chất lạnh lùng.
Chu Cẩn nhìn Hoắc Lương Châu đang ngồi bên bàn làm việc: "Này Hoắc Lương Châu, cậu lấy vợ rồi, có con rồi mà không cần nghỉ ngơi ở nhà với con à? Cẩn thận vợ mang con bỏ đi đấy."
"Cậu ấy sẽ không đi đâu, cậu rảnh lắm à." Hoắc Lương Châu không ngẩng đầu đáp.
Chu Cẩn bị nghẹn một chút: "Lần trước tôi nói Kỳ Mạt và Trần Phong qua lại với nhau, cậu không tin."
"Cậu tìm được bằng chứng rồi à?" Lần này Hoắc Lương Châu cuối cùng cũng ngẩng đầu lên.
Chu Cẩn lại bị nghẹn lần nữa, lắc đầu: "Chưa, nhưng “bé con” nhà cậu đáng yêu thật đó, tôi đã lắp thiết bị nghe trộm vào chiếc xe “cưng” của cậu ấy rồi. Cậu biết sáng nay tôi nghe được gì không?"
Chu Cẩn nói, vẻ mặt đầy hứng thú.
Hoắc Lương Châu nghe vậy, mặt không chút cảm xúc: "Tháo thiết bị nghe trộm xuống."
Hoắc Lương Châu đặt tài liệu xuống, day day ấn đường, cảm thấy khá phiền về Chu Cẩn.
"Cậu ấy nói gì?" Hoắc Lương Châu hỏi để tránh việc Chu Cẩn cứ truy hỏi mãi không thôi.
Chu Cẩn lập tức vui vẻ: "Cậu ấy nói sẽ đi đại mua sắm, tiêu hết tiền của cậu, không cho tiểu yêu tinh có tiền mà xài. Cậu nuôi tiểu yêu tinh từ khi nào vậy?"
"Không có. Cậu đi tháo thiết bị nghe trộm xuống. Nếu để tôi phát hiện cậu còn nghe lén Kỳ Mạt, hoặc cậu thích ảnh giường chiếu của mình bay tứ tung." Hoắc Lương Châu nói xong, không thèm để ý đến Chu Cẩn đang la lối nữa.
5
0
1 tháng trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
