0 chữ
Chương 73
Chương 73
Trong lúc Kỳ Mạt đang nhàn nhã nghỉ ngơi, thủ đô Đại Hạ lúc này đã loạn thành một nùi.
Thành phố Bạch đã rất coi trọng cuộc điện thoại họ nhận được, tòa nhà Đế Quốc quả thật đã đổ sập, cây cầu lớn cũng thật sự đã sập, ngay cả Cừu Hổ cũng bị bắt rồi.
Cháu trai của lão tướng Cừu cũng được giải cứu, nhưng một giờ rưỡi đến quá nhanh, cảnh tượng thảm khốc bên ngoài lúc này khiến những người chứng kiến kinh hồn bạt vía...
Ăn xong sandwich, uống xong sữa, Kỳ Mạt cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Bụng lưng lửng, Kỳ Mạt cảm thấy dinh dưỡng không đủ, hôm nay chưa ăn đủ rau, phải uống một viên axit folic.
Cậu ấy vội vàng lấy loại thuốc đã chuẩn bị từ trước ra, một viên axit folic tổng hợp vitamin.
Sau đó Kỳ Mạt lấy ra một hộp trái cây thập cẩm, lúc đó cậu ấy ở cửa hàng trái cây nhìn ông chủ chuẩn bị, có hộp gồm anh đào, dâu tây, việt quất, cà chua bi.
Cũng có thập cẩm dưa hấu, dưa vàng, thanh long, dứa...
Kỳ Mạt lấy ra hộp trái cây anh đào, việt quất và cà chua bi không hợp cho cục cưng ăn, bị mắc nghẹn là toi mạng, bây giờ nào có bác sĩ cứu chữa, xe cứu thương cũng chẳng gọi được một chiếc.
Sau khi Kỳ Mạt ăn vài quả cà chua bi thấy thoải mái, nhìn thấy cục cưng há miệng "a a a" đòi ăn, liền lấy cho cục cưng một quả dâu tây.
Quả dâu tây to thế này, cục cưng chỉ có thể cầm trong tay mà ăn, chứ không thể nhét cả vào miệng được.
Nhìn cục cưng nhỏ nắm chặt trong tay, nước ép dâu tây chảy ra hết, Kỳ Mạt vội vàng lấy khăn giấy ướt lau tay cho tiểu gia hỏa, lau cả những vệt nước bọt chảy xuống cằm...
"Chua quá hả, nhìn con nhăn cả mày kìa, không thích thì cho bố ăn, há." Kỳ Mạt hướng về phía cục cưng, há miệng.
Đáng tiếc, cục cưng Ngôn Tử Tử hơi giữ của, có lẽ dù nhăn mày vì chua, bé vẫn rất thích vị chua chua ấy, không nỡ cho bố.
Nhìn cục cưng cắn một miếng nhỏ, Kỳ Mạt đành chịu nói: "Không ai tranh với con đâu, bố còn nhiều mà, đừng vội, ăn từ từ thôi, chúng ta có thể ăn hai quả dâu tây."
Nửa cân trái cây, Kỳ Mạt cho cục cưng Ngôn Tử Tử hai quả dâu tây.
Kỳ Mạt đã ăn xong, cục cưng nhà cậu ấy vẫn đang gặm quả dâu tây trong tay.
Không còn cách nào khác, cục cưng với ba cái răng hạt gạo, ăn đồ chậm chạp kinh khủng...
Ăn xong trái cây, cả người thoải mái, Kỳ Mạt lấy ra một chiếc quạt giấy, quạt mát cho mình và cục cưng.
Một tay cầm quạt, một tay cầm khăn giấy ướt.
Chờ đến khi cục cưng cuối cùng cũng ăn xong dâu tây, Kỳ Mạt vứt cuống dâu tây trong tay cục cưng đi, dùng khăn giấy ướt lau sạch cổ, cằm, miệng, tháo yếm dãi ra thay cái mới.
"Thoải mái rồi chứ.” Kỳ Mạt mỉm cười với cục cưng nhỏ cuối cùng đã hồi phục tinh thần.
Cục cưng Ngôn Tử Tử mũm mĩm vui vẻ gọi "ba ba" hướng về phía bố, đôi chân nhỏ đung đưa, trông bé rất vui.
Thời gian buổi chiều, đây vốn là giờ ngủ trưa của Kỳ Mạt và cục cưng.
Dây thần kinh căng thẳng suốt mười mấy ngày qua, vào khoảnh khắc mạt thế đến hôm nay, cuối cùng cũng thả lỏng.
Kỳ Mạt nằm bò bên cạnh xe đẩy nhỏ, cùng với cục cưng nhỏ sau khi hết hưng phấn, trở nên lơ mơ buồn ngủ...
Trên quốc lộ cách đó không xa có người gào lớn: "Chạy mau, chạy mau, máy bay, máy bay sắp rơi xuống rồi!"
Cục cưng Ngôn Tử Tử bị đánh thức, chớp chớp đôi mắt to nhìn lên trời thấy một khối bóng đen bay nhanh tới.
Thành phố Bạch đã rất coi trọng cuộc điện thoại họ nhận được, tòa nhà Đế Quốc quả thật đã đổ sập, cây cầu lớn cũng thật sự đã sập, ngay cả Cừu Hổ cũng bị bắt rồi.
Cháu trai của lão tướng Cừu cũng được giải cứu, nhưng một giờ rưỡi đến quá nhanh, cảnh tượng thảm khốc bên ngoài lúc này khiến những người chứng kiến kinh hồn bạt vía...
Ăn xong sandwich, uống xong sữa, Kỳ Mạt cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Bụng lưng lửng, Kỳ Mạt cảm thấy dinh dưỡng không đủ, hôm nay chưa ăn đủ rau, phải uống một viên axit folic.
Cậu ấy vội vàng lấy loại thuốc đã chuẩn bị từ trước ra, một viên axit folic tổng hợp vitamin.
Sau đó Kỳ Mạt lấy ra một hộp trái cây thập cẩm, lúc đó cậu ấy ở cửa hàng trái cây nhìn ông chủ chuẩn bị, có hộp gồm anh đào, dâu tây, việt quất, cà chua bi.
Kỳ Mạt lấy ra hộp trái cây anh đào, việt quất và cà chua bi không hợp cho cục cưng ăn, bị mắc nghẹn là toi mạng, bây giờ nào có bác sĩ cứu chữa, xe cứu thương cũng chẳng gọi được một chiếc.
Sau khi Kỳ Mạt ăn vài quả cà chua bi thấy thoải mái, nhìn thấy cục cưng há miệng "a a a" đòi ăn, liền lấy cho cục cưng một quả dâu tây.
Quả dâu tây to thế này, cục cưng chỉ có thể cầm trong tay mà ăn, chứ không thể nhét cả vào miệng được.
Nhìn cục cưng nhỏ nắm chặt trong tay, nước ép dâu tây chảy ra hết, Kỳ Mạt vội vàng lấy khăn giấy ướt lau tay cho tiểu gia hỏa, lau cả những vệt nước bọt chảy xuống cằm...
"Chua quá hả, nhìn con nhăn cả mày kìa, không thích thì cho bố ăn, há." Kỳ Mạt hướng về phía cục cưng, há miệng.
Đáng tiếc, cục cưng Ngôn Tử Tử hơi giữ của, có lẽ dù nhăn mày vì chua, bé vẫn rất thích vị chua chua ấy, không nỡ cho bố.
Nửa cân trái cây, Kỳ Mạt cho cục cưng Ngôn Tử Tử hai quả dâu tây.
Kỳ Mạt đã ăn xong, cục cưng nhà cậu ấy vẫn đang gặm quả dâu tây trong tay.
Không còn cách nào khác, cục cưng với ba cái răng hạt gạo, ăn đồ chậm chạp kinh khủng...
Ăn xong trái cây, cả người thoải mái, Kỳ Mạt lấy ra một chiếc quạt giấy, quạt mát cho mình và cục cưng.
Một tay cầm quạt, một tay cầm khăn giấy ướt.
Chờ đến khi cục cưng cuối cùng cũng ăn xong dâu tây, Kỳ Mạt vứt cuống dâu tây trong tay cục cưng đi, dùng khăn giấy ướt lau sạch cổ, cằm, miệng, tháo yếm dãi ra thay cái mới.
"Thoải mái rồi chứ.” Kỳ Mạt mỉm cười với cục cưng nhỏ cuối cùng đã hồi phục tinh thần.
Thời gian buổi chiều, đây vốn là giờ ngủ trưa của Kỳ Mạt và cục cưng.
Dây thần kinh căng thẳng suốt mười mấy ngày qua, vào khoảnh khắc mạt thế đến hôm nay, cuối cùng cũng thả lỏng.
Kỳ Mạt nằm bò bên cạnh xe đẩy nhỏ, cùng với cục cưng nhỏ sau khi hết hưng phấn, trở nên lơ mơ buồn ngủ...
Trên quốc lộ cách đó không xa có người gào lớn: "Chạy mau, chạy mau, máy bay, máy bay sắp rơi xuống rồi!"
Cục cưng Ngôn Tử Tử bị đánh thức, chớp chớp đôi mắt to nhìn lên trời thấy một khối bóng đen bay nhanh tới.
5
0
1 tháng trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
