0 chữ
Chương 71
Chương 71
Hoắc Lương Xuyên nhanh chóng kể lại sự thật mà cậu biết cho anh cả nghe.
"Tiểu Mạt có nói em ấy sẽ đi đâu không?" Hoắc Lương Châu sắc mặt ngưng trọng hỏi.
Mạt thế đến rồi, thiếu gia nhỏ chết sau bảy tháng, vì vậy thiếu gia nhỏ không tin tưởng anh nữa nên tự mình bỏ đi.
Hoắc Lương Châu hít một hơi thật sâu: "Tiểu Xuyên, bây giờ em về nhà ngay, giữ chặt đồ đạc trong nhà."
Sau đó, Hoắc Lương Châu bắt đầu gọi điện cho bên công ty an ninh, dặn họ giữ kỹ vật tư trong kho.
Anh nhìn lướt qua đồng hồ, còn năm phút nữa là đến một giờ rưỡi.
"Tiểu Ngô.” Hoắc Lương Châu nhìn Ngô Địch nói: “cậu đưa Chu Cẩn về đi."
Ngay lập tức, những người đi cùng Hoắc Lương Châu lập tức rời đi hết.
Thiếu gia nhỏ không phải hoảng loạn mà chạy trốn vào rừng sâu, giờ đây cậu ấy hẳn là rất an toàn.
Trong xe, Hoắc Lương Châu hạ lệnh cho những người đang đi tìm thiếu gia nhỏ, tìm kiếm ra bên ngoài trong ba ngày, sau ba ngày nếu không tìm thấy người thì về báo cáo ở bộ phận an ninh.
Sau khi hạ lệnh này, Hoắc Lương Châu nhìn chằm chằm vào đồng hồ trên điện thoại, chỉ còn lại hai phút.
Vì vậy, sau khi mạt thế đến, thiếu gia nhỏ đương nhiên sẽ không đi theo con đường kiếp trước, thiếu gia nhỏ sẽ cảm thấy nơi đó an toàn, chắc chắn đã đến nơi cậu ấy cho là an toàn nhất.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, một giờ hai mươi chín phút...
Hoắc Lương Châu hạ lệnh: "Tấp xe vào lề đường, tất cả xuống xe."
Xuống xe, bước xuống lề đường, đứng trong rừng cây.
Một giờ ba mươi, ba mươi mốt, ba mươi hai...
Rầm một tiếng, một chiếc xe đột nhiên dừng lại, chiếc phía sau đâm vào.
Có xe dừng kịp, có xe không dừng kịp nên đâm vào nhau, quốc lộ trong chốc lát biến thành địa ngục trần gian.
Ngô Địch nhìn cảnh tượng thảm khốc đáng sợ trước mắt: "Đây là chuyện gì vậy, đã xảy ra chuyện gì, Tổng giám đốc ngài biết trước rồi ạ?"
Chu Cẩn nghe thấy vậy: "Lương Châu, cậu mau nói đi, làm tôi chết mất vì sốt ruột đây này, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, khủng bố tấn công, virus mạng..."
Hoắc Lương Châu nhìn Chu Cẩn với trí tưởng tượng phong phú: "Cậu nghĩ nhiều rồi, không phải khủng bố tấn công, không phải virus mạng, chỉ là mạt thế đến rồi, điện biến mất thôi, nước cũng sắp sửa biến mất theo."
"Đi thôi, chúng ta về thành phố." Hoắc Lương Châu nói xong, đi trước.
Chu Cẩn nghe xong cả người ngây ra: "Ý gì, khủng bố tấn công, virus mạng còn đáng sợ hơn mạt thế ư?"
"Không đáng sợ bằng mạt thế." Ngô Địch chen vào một câu.
Cho nên tại sao Hoắc Tổng lại cảm thấy mạt thế không đáng sợ vậy chứ.
Lúc một giờ hai mươi chín phút, Hoắc Lương Xuyên bẻ lái cho xe vào lề đường, đậu xe xuống xe một cách dứt khoát.
Một phút, hai phút, ba phút trôi qua, chẳng có chuyện gì xảy ra, xe cộ trên đường vẫn tốt lành, người đi bộ cũng bình thường, Hoắc Lương Xuyên còn tưởng Anh Mạt đùa mình, lo lắng báo tin sai sẽ bị anh cả đánh chết.
Kết quả "bụp" một tiếng, xe cộ trên phố lập tức gặp sự cố.
Những chiếc dừng lại, những chiếc đâm vào nhau, ngọn lửa bốc lên.
Quốc lộ trong chốc lát biến thành địa ngục trần gian.
Lòng Hoắc Lương Xuyên chùng xuống, không bận tâm đến những thảm họa này, anh ta vội vàng chạy về phía biệt thự nhà mình.
Nơi này cách nhà anh ta còn mười cây số.
Phát hiện tiệm ven đường có bán xe đạp, Hoắc Lương Xuyên chạy nhanh đến vơ lấy một nắm tiền mặt, rồi đạp xe đi ngay.
"Tiểu Mạt có nói em ấy sẽ đi đâu không?" Hoắc Lương Châu sắc mặt ngưng trọng hỏi.
Mạt thế đến rồi, thiếu gia nhỏ chết sau bảy tháng, vì vậy thiếu gia nhỏ không tin tưởng anh nữa nên tự mình bỏ đi.
Hoắc Lương Châu hít một hơi thật sâu: "Tiểu Xuyên, bây giờ em về nhà ngay, giữ chặt đồ đạc trong nhà."
Sau đó, Hoắc Lương Châu bắt đầu gọi điện cho bên công ty an ninh, dặn họ giữ kỹ vật tư trong kho.
Anh nhìn lướt qua đồng hồ, còn năm phút nữa là đến một giờ rưỡi.
"Tiểu Ngô.” Hoắc Lương Châu nhìn Ngô Địch nói: “cậu đưa Chu Cẩn về đi."
Ngay lập tức, những người đi cùng Hoắc Lương Châu lập tức rời đi hết.
Thiếu gia nhỏ không phải hoảng loạn mà chạy trốn vào rừng sâu, giờ đây cậu ấy hẳn là rất an toàn.
Sau khi hạ lệnh này, Hoắc Lương Châu nhìn chằm chằm vào đồng hồ trên điện thoại, chỉ còn lại hai phút.
Vì vậy, sau khi mạt thế đến, thiếu gia nhỏ đương nhiên sẽ không đi theo con đường kiếp trước, thiếu gia nhỏ sẽ cảm thấy nơi đó an toàn, chắc chắn đã đến nơi cậu ấy cho là an toàn nhất.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, một giờ hai mươi chín phút...
Hoắc Lương Châu hạ lệnh: "Tấp xe vào lề đường, tất cả xuống xe."
Xuống xe, bước xuống lề đường, đứng trong rừng cây.
Một giờ ba mươi, ba mươi mốt, ba mươi hai...
Rầm một tiếng, một chiếc xe đột nhiên dừng lại, chiếc phía sau đâm vào.
Ngô Địch nhìn cảnh tượng thảm khốc đáng sợ trước mắt: "Đây là chuyện gì vậy, đã xảy ra chuyện gì, Tổng giám đốc ngài biết trước rồi ạ?"
Chu Cẩn nghe thấy vậy: "Lương Châu, cậu mau nói đi, làm tôi chết mất vì sốt ruột đây này, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, khủng bố tấn công, virus mạng..."
Hoắc Lương Châu nhìn Chu Cẩn với trí tưởng tượng phong phú: "Cậu nghĩ nhiều rồi, không phải khủng bố tấn công, không phải virus mạng, chỉ là mạt thế đến rồi, điện biến mất thôi, nước cũng sắp sửa biến mất theo."
"Đi thôi, chúng ta về thành phố." Hoắc Lương Châu nói xong, đi trước.
Chu Cẩn nghe xong cả người ngây ra: "Ý gì, khủng bố tấn công, virus mạng còn đáng sợ hơn mạt thế ư?"
Cho nên tại sao Hoắc Tổng lại cảm thấy mạt thế không đáng sợ vậy chứ.
Lúc một giờ hai mươi chín phút, Hoắc Lương Xuyên bẻ lái cho xe vào lề đường, đậu xe xuống xe một cách dứt khoát.
Một phút, hai phút, ba phút trôi qua, chẳng có chuyện gì xảy ra, xe cộ trên đường vẫn tốt lành, người đi bộ cũng bình thường, Hoắc Lương Xuyên còn tưởng Anh Mạt đùa mình, lo lắng báo tin sai sẽ bị anh cả đánh chết.
Kết quả "bụp" một tiếng, xe cộ trên phố lập tức gặp sự cố.
Những chiếc dừng lại, những chiếc đâm vào nhau, ngọn lửa bốc lên.
Quốc lộ trong chốc lát biến thành địa ngục trần gian.
Lòng Hoắc Lương Xuyên chùng xuống, không bận tâm đến những thảm họa này, anh ta vội vàng chạy về phía biệt thự nhà mình.
Nơi này cách nhà anh ta còn mười cây số.
Phát hiện tiệm ven đường có bán xe đạp, Hoắc Lương Xuyên chạy nhanh đến vơ lấy một nắm tiền mặt, rồi đạp xe đi ngay.
5
0
1 tháng trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
