0 chữ
Chương 63
Chương 63
Trên mạng tràn ngập những chuyện nát bét của gia đình này, nhưng mọi người có vẻ rất thích hóng hớt, tạo ra lượng truy cập lớn.
Khoảnh khắc này, mấy tên đầu gấu nhìn nhau, hay là lát nữa bảo vệ cẩn thận "báu vật" con dâu nhà họ Hoắc này nhỉ.
Bên trong nhà máy bỏ hoang, Kỳ Hoài ngồi trên chiếc ghế vừa được mang tới.
Trước mặt là một cái bàn, trên bàn đặt một ấm trà và hai chiếc cốc.
Nhìn Kỳ Mạt bước vào từ cửa, Kỳ Hoài nhấc cốc lên và nói: "Kỳ Mạt, mày không ngờ tao lại “mời” mày đến đây uống trà chứ?"
"Mày không lo đi xin lỗi tao mà lại còn muốn bắt cóc tao nữa à?
Kỳ Hoài, tao chỉ muốn biết, tao tự hỏi mình chưa làm gì sai với mày, tại sao mày lại đối xử với tao như vậy?" Kỳ Mạt nhìn chằm chằm Kỳ Hoài, lớn tiếng hỏi.
Đây là lời cậu ấy muốn hỏi ở kiếp trước.
Còn kiếp này, chỉ một cái tát có thật sự khiến Kỳ Hoài căm hận đến tận xương tủy không?
Không phải, sự căm hận chắc chắn phải là sự tích tụ theo thời gian.
Nhưng từ nhỏ cậu ấy đã thích yên tĩnh, không mấy khi ra ngoài chơi bời, chỉ có Trần Phong và Kỳ Hoài có mối quan hệ tốt hơn, họ thường đến tìm cậu ấy chơi cùng.
Huống hồ khi bố mẹ cậu ấy còn sống, họ luôn hỗ trợ gia đình bác cả, đồ chơi quần áo của cậu ấy, chỉ cần cậu ấy có gì, bố mẹ đều chuẩn bị cho Kỳ Hoài một phần y như vậy.
Kỳ Hoài nghe lời chất vấn của Kỳ Mạt thì ngẩn ra một lúc, sau đó phá lên cười ha hả: "Mày hỏi tao tại sao lại hận mày à?
Mày nói xem tại sao tao lại hận mày!".
"Từ nhỏ tao đã cố gắng như vậy, kết quả mày chỉ học hành qua loa mà điểm lúc nào cũng hơn tao.
Công ty rõ ràng là bố tao gầy dựng, kết quả lại phá sản, còn bố mày tiếp quản xong thì lập tức vực dậy, làm ăn phát đạt.
Tao thích Hoắc Lương Châu như thế, kết quả mày chẳng cần cố gắng gì, chỉ ngủ một giấc là đã cướp được người ta đi rồi, dựa vào cái gì, dựa vào cái gì..." Kỳ Hoài gào thét đầy kích động, giơ ấm trà ném về phía Kỳ Mạt.
Nghe những lời này, Kỳ Mạt trợn tròn mắt, chỉ vì mấy thứ này thôi sao?
Nhìn ấm trà bay tới, Kỳ Mạt nghiêng người tránh, ấm trà bay sượt qua và đập xuống đất, trà bắn tung tóe...
"Kỳ Hoài, mày hận tao chỉ vì những thứ này thôi à, thật nực cười quá đi mất.
À, não tao tốt hơn não mày, xin lỗi nhé.
Bố tao giỏi giang hơn bố mày à, xin lỗi luôn.
Hoắc Lương Châu thích tao à, ngại quá đi mất, thật sự không phải cố ý đâu nhé, ai bảo mày quá ngu ngốc chứ!" Kỳ Mạt liên tục buông lời châm chọc.
Kỳ Mạt hoàn toàn không ngờ tới, cứ tưởng có thù sâu hận nặng gì cơ, kết quả chỉ có vậy.
Chỉ vì tao ưu tú hơn mày mà mày lại căm hận tao ư, con người sao có thể như thế được chứ.
Kỳ Mạt không tài nào hiểu nổi.
Không hiểu nổi thì thôi không nghĩ nữa, cậu ấy chỉ cần biết Kỳ Hoài hận mình, muốn đẩy mình vào chỗ chết là đủ rồi.
Nghe những lời lẽ cực kỳ châm chọc của Kỳ Mạt, Kỳ Hoài hét lên một tiếng: "Đánh hắn cho tao, đánh ngất đi, cướp đứa bé lại đây!".
Kỳ Hoài đã quyết định rồi, đằng nào Hoắc Lương Châu cũng không yêu gã, Kỳ Mạt lại tự dâng mình tới tận cửa.
Vậy thì, gã và Kỳ Mạt có chiều cao xấp xỉ nhau, về vóc dáng thì gã hơi mập hơn một chút.
Nhưng không thành vấn đề, hoàn toàn có thể luyện tập để dùng dao, chắc chắn làm được.
Khoảnh khắc này, mấy tên đầu gấu nhìn nhau, hay là lát nữa bảo vệ cẩn thận "báu vật" con dâu nhà họ Hoắc này nhỉ.
Bên trong nhà máy bỏ hoang, Kỳ Hoài ngồi trên chiếc ghế vừa được mang tới.
Trước mặt là một cái bàn, trên bàn đặt một ấm trà và hai chiếc cốc.
Nhìn Kỳ Mạt bước vào từ cửa, Kỳ Hoài nhấc cốc lên và nói: "Kỳ Mạt, mày không ngờ tao lại “mời” mày đến đây uống trà chứ?"
"Mày không lo đi xin lỗi tao mà lại còn muốn bắt cóc tao nữa à?
Kỳ Hoài, tao chỉ muốn biết, tao tự hỏi mình chưa làm gì sai với mày, tại sao mày lại đối xử với tao như vậy?" Kỳ Mạt nhìn chằm chằm Kỳ Hoài, lớn tiếng hỏi.
Đây là lời cậu ấy muốn hỏi ở kiếp trước.
Không phải, sự căm hận chắc chắn phải là sự tích tụ theo thời gian.
Nhưng từ nhỏ cậu ấy đã thích yên tĩnh, không mấy khi ra ngoài chơi bời, chỉ có Trần Phong và Kỳ Hoài có mối quan hệ tốt hơn, họ thường đến tìm cậu ấy chơi cùng.
Huống hồ khi bố mẹ cậu ấy còn sống, họ luôn hỗ trợ gia đình bác cả, đồ chơi quần áo của cậu ấy, chỉ cần cậu ấy có gì, bố mẹ đều chuẩn bị cho Kỳ Hoài một phần y như vậy.
Kỳ Hoài nghe lời chất vấn của Kỳ Mạt thì ngẩn ra một lúc, sau đó phá lên cười ha hả: "Mày hỏi tao tại sao lại hận mày à?
Mày nói xem tại sao tao lại hận mày!".
"Từ nhỏ tao đã cố gắng như vậy, kết quả mày chỉ học hành qua loa mà điểm lúc nào cũng hơn tao.
Công ty rõ ràng là bố tao gầy dựng, kết quả lại phá sản, còn bố mày tiếp quản xong thì lập tức vực dậy, làm ăn phát đạt.
Nghe những lời này, Kỳ Mạt trợn tròn mắt, chỉ vì mấy thứ này thôi sao?
Nhìn ấm trà bay tới, Kỳ Mạt nghiêng người tránh, ấm trà bay sượt qua và đập xuống đất, trà bắn tung tóe...
"Kỳ Hoài, mày hận tao chỉ vì những thứ này thôi à, thật nực cười quá đi mất.
À, não tao tốt hơn não mày, xin lỗi nhé.
Bố tao giỏi giang hơn bố mày à, xin lỗi luôn.
Hoắc Lương Châu thích tao à, ngại quá đi mất, thật sự không phải cố ý đâu nhé, ai bảo mày quá ngu ngốc chứ!" Kỳ Mạt liên tục buông lời châm chọc.
Kỳ Mạt hoàn toàn không ngờ tới, cứ tưởng có thù sâu hận nặng gì cơ, kết quả chỉ có vậy.
Kỳ Mạt không tài nào hiểu nổi.
Không hiểu nổi thì thôi không nghĩ nữa, cậu ấy chỉ cần biết Kỳ Hoài hận mình, muốn đẩy mình vào chỗ chết là đủ rồi.
Nghe những lời lẽ cực kỳ châm chọc của Kỳ Mạt, Kỳ Hoài hét lên một tiếng: "Đánh hắn cho tao, đánh ngất đi, cướp đứa bé lại đây!".
Kỳ Hoài đã quyết định rồi, đằng nào Hoắc Lương Châu cũng không yêu gã, Kỳ Mạt lại tự dâng mình tới tận cửa.
Vậy thì, gã và Kỳ Mạt có chiều cao xấp xỉ nhau, về vóc dáng thì gã hơi mập hơn một chút.
Nhưng không thành vấn đề, hoàn toàn có thể luyện tập để dùng dao, chắc chắn làm được.
2
0
1 tháng trước
5 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
