0 chữ
Chương 52
Chương 52
Người đại diện nhìn chằm chằm Kỳ Hoài: "Anh mau gọi điện cho em trai cầu xin cậu ấy tha thứ đi, tôi đã đặt vé máy bay cho anh rồi, anh lập tức đến Hải Thành ngay."
Kỳ Hoài đáp: "Tôi, không được đâu, bây giờ tôi đi, Hoắc Lương Châu sẽ xé xác tôi mất."
Anh ta biết rõ, chủ yếu là vì kẻ ngu ngốc kia suýt chút nữa đã làm thương nhóc tỳ của Hoắc Lương Châu.
Khi Kỳ Hoài còn đang do dự, hết cuộc gọi này đến cuộc gọi khác liên tục gọi tới, thông báo hủy show, hủy hợp đồng quảng cáo, yêu cầu Kỳ Hoài phải trả những khoản tiền bồi thường khổng lồ.
Kỳ Hoài nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại rất lâu, run rẩy bấm số của Hoắc Lương Châu.
Kết quả, anh ta bị cho vào danh sách đen.
Anh ta lại gọi cho Kỳ Mạt, chuông chỉ reo hai tiếng đã bị dập máy ngay lập tức.
Ngay sau đó, điện thoại của nhà họ Kỳ reo vang, là bố của Kỳ Hoài gọi tới, mắng xối xả vào mặt anh ta, hỏi sao rảnh rỗi không làm gì lại đi trêu chọc Hoắc Lương Châu.
Công ty của họ đã mất đi sự tài trợ của nhà họ Hoắc, lại còn đắc tội với nhà họ Hoắc, sắp phá sản đến nơi rồi.
Trong lúc đó, Kỳ Mạt ôm nhóc tỳ ngủ say như chết, hoàn toàn không hay biết bên ngoài thế giới đang "động đất" vì cậu.
Toàn bộ cục diện của Giang Thành rất nhanh sẽ có biến động lớn.
Kỳ Mạt tỉnh dậy, nhóc tỳ của cậu đã đang ngoan ngoãn ngồi uống cháo.
"Tỉnh rồi à? Mau đi rửa mặt đi, hôm nay em muốn đi đâu chơi nào?"
Hoắc Lương Châu nhìn cậu thiếu gia đang ngẩn ngơ ngồi dậy, trên đỉnh đầu có một sợi tóc dựng đứng kiên cường.
Cậu thiếu gia dường như cũng ý thức được điều đó, đã cố gắng ấn nó xuống mấy lần nhưng sợi "rễ tre" vẫn không chịu hợp tác.
Mặc dép lê, Kỳ Mạt chậm rãi bước xuống giường rồi nhìn sang người chồng công cụ của mình: "Hôm nay anh không đi làm à?"
"Anh ở nhà với em và cục cưng. Em đã bị dọa sợ rồi mà.” Hoắc Lương Châu đáp lời.
Nghe vậy, Kỳ Mạt lập tức xua tay với người đàn ông: "Em không sao cả, rất ổn.
Em muốn mua sắm, đi shopping!
Anh cứ đi làm kiếm tiền đi, em chẳng bị dọa sợ chút nào hết."
"Thế ra công viên biển bơi lội thì sao?" Hoắc Lương Châu đề nghị.
Kỳ Mạt lắc đầu: "Em không muốn bị người ta vây xem đâu, chắc chắn nhiều người biết em rồi."
Hoắc Lương Châu thầm nghĩ: *Là lỗi của anh.*
"Bao trọn khu vực.” Hoắc Lương Châu nói.
Kỳ Mạt vẫn không đồng ý: "Không có ai thì chán ngắt hơn."
"Em muốn mua thật nhiều đồ ăn ngon cơ.” Kỳ Mạt lên tiếng.
Nhìn cậu thiếu gia bước vào phòng tắm, Hoắc Lương Châu thầm nghĩ, xem ra cậu ấy bị "ám ảnh" rồi.
Mấy ngày nay, cậu thiếu gia đã mua không biết bao nhiêu là vật tư.
Thôi kệ, miễn là em ấy vui là được.
Sau khi cho nhóc tỳ nói líu lo ăn no bụng, Hoắc Lương Châu nhìn cậu thiếu gia đi ra rồi bất đắc dĩ dặn dò: "Được rồi, chuyện của chúng ta hôm qua đã được dập xuống rồi, lát nữa em ra ngoài nhớ đeo khẩu trang vào."
"Còn nữa, đừng dùng địu trẻ em nữa nhé, dễ làm khó chịu cục béo nhà em đấy."
Kỳ Mạt nghe xong liền ngọt ngào đáp: "Em nhớ rồi, ông xã."
Hoắc Lương Châu nhìn cậu thiếu gia lại vui vẻ trở lại, trong lòng thầm nghĩ: *Mình đáng ghét đến thế cơ à?*
Vất vả lắm Kỳ Mạt mới tống cổ được Hoắc Lương Châu đi làm, cậu liền trả xe thuê, sau đó bao một chiếc xe đi thẳng đến một công ty hải sản.
Kỳ Hoài đáp: "Tôi, không được đâu, bây giờ tôi đi, Hoắc Lương Châu sẽ xé xác tôi mất."
Anh ta biết rõ, chủ yếu là vì kẻ ngu ngốc kia suýt chút nữa đã làm thương nhóc tỳ của Hoắc Lương Châu.
Khi Kỳ Hoài còn đang do dự, hết cuộc gọi này đến cuộc gọi khác liên tục gọi tới, thông báo hủy show, hủy hợp đồng quảng cáo, yêu cầu Kỳ Hoài phải trả những khoản tiền bồi thường khổng lồ.
Kỳ Hoài nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại rất lâu, run rẩy bấm số của Hoắc Lương Châu.
Kết quả, anh ta bị cho vào danh sách đen.
Anh ta lại gọi cho Kỳ Mạt, chuông chỉ reo hai tiếng đã bị dập máy ngay lập tức.
Ngay sau đó, điện thoại của nhà họ Kỳ reo vang, là bố của Kỳ Hoài gọi tới, mắng xối xả vào mặt anh ta, hỏi sao rảnh rỗi không làm gì lại đi trêu chọc Hoắc Lương Châu.
Trong lúc đó, Kỳ Mạt ôm nhóc tỳ ngủ say như chết, hoàn toàn không hay biết bên ngoài thế giới đang "động đất" vì cậu.
Toàn bộ cục diện của Giang Thành rất nhanh sẽ có biến động lớn.
Kỳ Mạt tỉnh dậy, nhóc tỳ của cậu đã đang ngoan ngoãn ngồi uống cháo.
"Tỉnh rồi à? Mau đi rửa mặt đi, hôm nay em muốn đi đâu chơi nào?"
Hoắc Lương Châu nhìn cậu thiếu gia đang ngẩn ngơ ngồi dậy, trên đỉnh đầu có một sợi tóc dựng đứng kiên cường.
Cậu thiếu gia dường như cũng ý thức được điều đó, đã cố gắng ấn nó xuống mấy lần nhưng sợi "rễ tre" vẫn không chịu hợp tác.
Mặc dép lê, Kỳ Mạt chậm rãi bước xuống giường rồi nhìn sang người chồng công cụ của mình: "Hôm nay anh không đi làm à?"
Nghe vậy, Kỳ Mạt lập tức xua tay với người đàn ông: "Em không sao cả, rất ổn.
Em muốn mua sắm, đi shopping!
Anh cứ đi làm kiếm tiền đi, em chẳng bị dọa sợ chút nào hết."
"Thế ra công viên biển bơi lội thì sao?" Hoắc Lương Châu đề nghị.
Kỳ Mạt lắc đầu: "Em không muốn bị người ta vây xem đâu, chắc chắn nhiều người biết em rồi."
Hoắc Lương Châu thầm nghĩ: *Là lỗi của anh.*
"Bao trọn khu vực.” Hoắc Lương Châu nói.
Kỳ Mạt vẫn không đồng ý: "Không có ai thì chán ngắt hơn."
"Em muốn mua thật nhiều đồ ăn ngon cơ.” Kỳ Mạt lên tiếng.
Nhìn cậu thiếu gia bước vào phòng tắm, Hoắc Lương Châu thầm nghĩ, xem ra cậu ấy bị "ám ảnh" rồi.
Mấy ngày nay, cậu thiếu gia đã mua không biết bao nhiêu là vật tư.
Sau khi cho nhóc tỳ nói líu lo ăn no bụng, Hoắc Lương Châu nhìn cậu thiếu gia đi ra rồi bất đắc dĩ dặn dò: "Được rồi, chuyện của chúng ta hôm qua đã được dập xuống rồi, lát nữa em ra ngoài nhớ đeo khẩu trang vào."
"Còn nữa, đừng dùng địu trẻ em nữa nhé, dễ làm khó chịu cục béo nhà em đấy."
Kỳ Mạt nghe xong liền ngọt ngào đáp: "Em nhớ rồi, ông xã."
Hoắc Lương Châu nhìn cậu thiếu gia lại vui vẻ trở lại, trong lòng thầm nghĩ: *Mình đáng ghét đến thế cơ à?*
Vất vả lắm Kỳ Mạt mới tống cổ được Hoắc Lương Châu đi làm, cậu liền trả xe thuê, sau đó bao một chiếc xe đi thẳng đến một công ty hải sản.
3
0
1 tháng trước
10 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
