0 chữ
Chương 47
Chương 47
[Đúng đúng đúng, chắc chắn là người có tiền rồi, Kỳ Hoài sẽ không thật sự đi câu dẫn chồng người ta đâu nhỉ, nếu không thì người ta làm sao dám đánh anh ấy.]
[Không có lửa làm sao có khói.]
[Không đúng, vừa nãy anh giai kia nói muốn trả thù đấy, muốn cho người ta không yên ổn được, khẩu khí lớn thật, chắc chắn không phải dạng vừa, hoặc là rất giàu đó, nếu không thì giọng điệu làm sao mà ngông nghênh thế.]
[Quan trọng là cậu ta ngông nghênh lên lại có vẻ rất đương nhiên ấy, kiểu vô thức ngông nghênh ấy.]
[Vãi, hình như đúng thật, kiểu vô thức tiết lộ ra, tôi rất mạnh, tôi có chỗ dựa, đừng có chọc vào tôi ấy.]
...
Fan đua nhau suy đoán lung tung trong phòng livestream.
Kỳ Mạt nhìn lướt qua những người trong quán trà, thấy chắc sẽ không có ai tự dưng xông lên tạt cậu nữa, thế là cậu quyết định gọi điện thoại “mách” rồi.
Lúc này thì “chồng” nên được lôi ra để “lượn lờ” rồi.
Một cuộc, hai cuộc, không ai nhấc máy.
Đến cuộc thứ ba, điện thoại cuối cùng cũng có người nghe.
Hoắc Lương Châu vừa xuống máy bay, điện thoại vừa mở máy đã rung lên, là Tiểu thiếu gia nhà anh gọi đến.
Có chuyện gì vậy?
Nếu không gặp chuyện không giải quyết được, Tiểu thiếu gia bình thường sẽ không chủ động gọi cho anh.
Hoắc Lương Châu trong lòng “thịch” một cái, không lẽ xảy ra chuyện gì rồi?
Hải Thành không giống Giang Thành, không có mấy ai quen biết Tiểu thiếu gia nhà anh, lập tức ấn nghe.
Kỳ Mạt đứng canh ở cửa, vừa dõi theo những người trong quán trà, vừa quan sát người bên ngoài, chỉ sợ lại có ai đó xông vào tạt a-xít vào cậu.
Bị hủy dung khủng khϊếp lắm, cậu không muốn đâu.
Cậu phải bảo vệ bản thân, cũng phải bảo vệ bé cưng.
Còn tiếng hét thảm thiết bên ngoài cửa thì Tiểu thiếu gia tự động cho qua luôn.
Một Tiểu thiếu gia đã trải qua mạt thế rồi thì những chuyện thảm khốc hơn nhiều còn từng trải qua, không biết đã chứng kiến bao nhiêu thảm kịch nhân gian.
Gϊếŧ người vì một miếng ăn, phản bội, lừa gạt, ăn thịt người...
Chút chuyện thế này, đã là gì đâu!
Toàn là “muỗi đốt inox” hết rồi, nguy hiểm một khi đã qua đi, cậu càng không thể để cho lòng mình dù chỉ gợn sóng.
Nếu không phải vừa nãy bị dọa sợ, thì đúng là chuyện này Tiểu thiếu gia không ngờ tới, dù sao bây giờ còn chưa phải mạt thế mà đã có người dám thách thức pháp luật đến mức này, gan thật lớn.
Dù bố mẹ cậu có tiền từ trước khi xảy ra chuyện, cậu cũng chưa từng bao giờ dám vượt quá giới hạn của pháp luật.
Sau khi kết hôn với người chồng "công cụ", cậu ấy có thể hơi vênh váo một chút, nhưng Kỳ Mạt vẫn là một trạch nam chính hiệu.
Vẽ tranh và nuôi bé con rất thú vị, chỉ là người chồng hơi phiền một chút, không có việc gì cứ thích quanh quẩn bên cạnh làm phiền sự yên tĩnh của cậu ấy, còn muốn dụ dỗ bé con của cậu ấy.
Nhìn cuộc điện thoại được kết nối, Kỳ Mạt lập tức tố cáo: "Chồng ơi, chồng ơi có người ức hϊếp em, họ tạt axit sulfuric vào em, em không hề quen biết họ.
Anh mau đến xử lý họ đi, họ quá xấu xa, dám ức hϊếp em và bé con..."
"Em nói gì? Axit sulfuric á? Tiểu Mạt, em không sao chứ? Bé con có ổn không, không bị thương đấy chứ? Bây giờ em có an toàn không, đã báo cảnh sát chưa? Anh đến ngay đây, đừng sợ, ngoan." Hoắc Lương Châu vừa hỏi han vừa trấn an, suýt chút nữa bóp nát điện thoại.
Nghe những lời lo lắng của Hoắc Lương Châu, Kỳ Mạt giải thích: "Chồng ơi, em không sao, suýt chút nữa thì bị tạt trúng, em phản ứng nhanh lắm, đã bảo vệ tốt bé con, cũng bảo vệ được cả bản thân nữa."
[Không có lửa làm sao có khói.]
[Không đúng, vừa nãy anh giai kia nói muốn trả thù đấy, muốn cho người ta không yên ổn được, khẩu khí lớn thật, chắc chắn không phải dạng vừa, hoặc là rất giàu đó, nếu không thì giọng điệu làm sao mà ngông nghênh thế.]
[Quan trọng là cậu ta ngông nghênh lên lại có vẻ rất đương nhiên ấy, kiểu vô thức ngông nghênh ấy.]
[Vãi, hình như đúng thật, kiểu vô thức tiết lộ ra, tôi rất mạnh, tôi có chỗ dựa, đừng có chọc vào tôi ấy.]
...
Fan đua nhau suy đoán lung tung trong phòng livestream.
Kỳ Mạt nhìn lướt qua những người trong quán trà, thấy chắc sẽ không có ai tự dưng xông lên tạt cậu nữa, thế là cậu quyết định gọi điện thoại “mách” rồi.
Một cuộc, hai cuộc, không ai nhấc máy.
Đến cuộc thứ ba, điện thoại cuối cùng cũng có người nghe.
Hoắc Lương Châu vừa xuống máy bay, điện thoại vừa mở máy đã rung lên, là Tiểu thiếu gia nhà anh gọi đến.
Có chuyện gì vậy?
Nếu không gặp chuyện không giải quyết được, Tiểu thiếu gia bình thường sẽ không chủ động gọi cho anh.
Hoắc Lương Châu trong lòng “thịch” một cái, không lẽ xảy ra chuyện gì rồi?
Hải Thành không giống Giang Thành, không có mấy ai quen biết Tiểu thiếu gia nhà anh, lập tức ấn nghe.
Kỳ Mạt đứng canh ở cửa, vừa dõi theo những người trong quán trà, vừa quan sát người bên ngoài, chỉ sợ lại có ai đó xông vào tạt a-xít vào cậu.
Bị hủy dung khủng khϊếp lắm, cậu không muốn đâu.
Cậu phải bảo vệ bản thân, cũng phải bảo vệ bé cưng.
Một Tiểu thiếu gia đã trải qua mạt thế rồi thì những chuyện thảm khốc hơn nhiều còn từng trải qua, không biết đã chứng kiến bao nhiêu thảm kịch nhân gian.
Gϊếŧ người vì một miếng ăn, phản bội, lừa gạt, ăn thịt người...
Chút chuyện thế này, đã là gì đâu!
Toàn là “muỗi đốt inox” hết rồi, nguy hiểm một khi đã qua đi, cậu càng không thể để cho lòng mình dù chỉ gợn sóng.
Nếu không phải vừa nãy bị dọa sợ, thì đúng là chuyện này Tiểu thiếu gia không ngờ tới, dù sao bây giờ còn chưa phải mạt thế mà đã có người dám thách thức pháp luật đến mức này, gan thật lớn.
Dù bố mẹ cậu có tiền từ trước khi xảy ra chuyện, cậu cũng chưa từng bao giờ dám vượt quá giới hạn của pháp luật.
Vẽ tranh và nuôi bé con rất thú vị, chỉ là người chồng hơi phiền một chút, không có việc gì cứ thích quanh quẩn bên cạnh làm phiền sự yên tĩnh của cậu ấy, còn muốn dụ dỗ bé con của cậu ấy.
Nhìn cuộc điện thoại được kết nối, Kỳ Mạt lập tức tố cáo: "Chồng ơi, chồng ơi có người ức hϊếp em, họ tạt axit sulfuric vào em, em không hề quen biết họ.
Anh mau đến xử lý họ đi, họ quá xấu xa, dám ức hϊếp em và bé con..."
"Em nói gì? Axit sulfuric á? Tiểu Mạt, em không sao chứ? Bé con có ổn không, không bị thương đấy chứ? Bây giờ em có an toàn không, đã báo cảnh sát chưa? Anh đến ngay đây, đừng sợ, ngoan." Hoắc Lương Châu vừa hỏi han vừa trấn an, suýt chút nữa bóp nát điện thoại.
Nghe những lời lo lắng của Hoắc Lương Châu, Kỳ Mạt giải thích: "Chồng ơi, em không sao, suýt chút nữa thì bị tạt trúng, em phản ứng nhanh lắm, đã bảo vệ tốt bé con, cũng bảo vệ được cả bản thân nữa."
2
0
1 tháng trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
