0 chữ
Chương 41
Chương 41
Cậu ấy không phải thích vẽ sao, rất thích vườn chim đấy."
"Dạo này tôi khá bận."
Trần Phong đáp.
Khóe môi Kỳ Hoài nhếch lên nụ cười chế giễu: "Trần Phong, sắp xếp cho Kỳ Mạt ổn thỏa đi, Hoắc Tổng chỉ cần lộ ra một chút thôi là đủ cho chúng ta no bụng rồi."
"Được rồi, vài hôm nữa tôi sẽ sắp xếp thời gian."
Trần Phong đáp.
Cầm điện thoại, hơn mười phút sau, Trần Phong gọi điện cho Kỳ Mạt, mời cậu ấy ra ngoài gặp mặt, tiện thể đi suối nước nóng dưỡng sinh...
Kỳ Mạt đang bận túi bụi ghi chép danh sách vật tư, cậu bận muốn chết, hơn nữa kiếp trước hình như cũng chưa từng đi suối nước nóng bao giờ.
Chắc là hiệu ứng dây chuyền rồi.
"Dạo này tôi không rảnh chút nào.” Kỳ Mạt nói với Trần Phong ở đầu dây bên kia: “hay là, đợi hơn nửa tháng nữa nhé."
Hơn nửa tháng nữa ư?
Lúc đó mạt thế rồi, tôi cũng chuồn mất rồi, ai mà thèm quan tâm đến cậu nữa chứ.
Trần Phong nghe xong thì thầm nghĩ, trước đây cứ hễ cậu ta mời là Kỳ Mạt chưa bao giờ từ chối cả.
Lần này, Kỳ Mạt đã từ chối đến lần thứ hai rồi.
"Dạo này cậu bận rộn thế, đang làm gì vậy?"
Trần Phong cuối cùng cũng hỏi thăm một câu.
Kỳ Mạt nghe xong đáp: "Tôi đang chuẩn bị một lô vật tư để quyên góp cho khu vực nghèo khó."
"Ồ, vậy là tốt rồi, cậu cứ bận đi, xong việc thì nói tôi biết nhé."
Trần Phong nói: “Chỗ khu nghỉ dưỡng suối nước nóng mới mở kia có vườn hồng, nhà sô cô la, lâu đài kẹo ngọt, còn có thể hái trái cây, tham gia các hoạt động trải nghiệm cuộc sống này kia, đưa bé con đi chơi vẽ vời các thứ đều rất tuyệt..."
Nói xong, Trần Phong cúp máy.
Kỳ Mạt xem lại danh sách vật tư của mình, nhận ra đã quên mua đồ chơi rồi.
Nhìn bé con bò đến bên chân mình, còn chưa kịp mở miệng thì bé con đã cắn luôn rồi.
"Đừng cắn, đừng cắn.” Kỳ Mạt vội nói: “buông ra, bé con buông ra đi, tha cho daddy, daddy lấy gặm nướu cho con này."
Cậu lập tức vứt giấy bút xuống, cầm đồ chơi dụ bé con nhả ra.
Khi Kỳ Hoài điều tra ra rằng đó lại là mệnh lệnh do đích thân Hoắc Lương Châu đưa ra, gã tức đến nỗi đập nát điện thoại.
Rõ ràng trước đây người này còn sẵn lòng mập mờ với gã kia mà.
Gã đã từng mời Hoắc Lương Châu đi ăn, đi uống cà phê, tuy không phải lần nào cũng được nhưng trong mười mấy lần thì cũng thành công được một, hai lần.
Rốt cuộc Hoắc Lương Châu có ý gì đây?
Cứ hễ Kỳ Mạt quan tâm một chút là lại chẳng thèm để ý đến mình nữa rồi, chẳng lẽ trước đây anh tiếp cận tôi không phải vì Kỳ Mạt cái tên ngốc nghếch đó chứ?
Càng nghĩ càng sợ, Kỳ Hoài tức tối đá mạnh vào bàn trà.
Ngay lập tức, ngón chân gã đập vào mặt kính, đau đến mức không thốt nên lời, mặt mày tái mét.
Gã ôm chân co quắp trên ghế sofa. Thật không cam lòng chút nào!
Kỳ Hoài nghĩ đến cái tát mình phải nhận, gã còn có ảnh nữa, tối qua khi đến nhà họ Hoắc, gã đã sắp xếp người chụp ảnh.
Những bức ảnh bị lệch góc, trông cứ như đang hôn nhau vậy, bầu không khí mập mờ, nhưng nhìn kỹ lại thì chẳng có gì xảy ra cả.
Kỳ Mạt đúng là đánh người mà không phân biệt trắng đen gì cả.
Chủ đề tốt thế cơ mà.
Nhưng chỉ vì một cái tát và vài câu nói của Kỳ Mạt mà công sức của gã đổ sông đổ bể hết rồi, còn bị đánh một cách vô cớ nữa chứ, Kỳ Hoài càng nghĩ càng tức.
"Dạo này tôi khá bận."
Trần Phong đáp.
Khóe môi Kỳ Hoài nhếch lên nụ cười chế giễu: "Trần Phong, sắp xếp cho Kỳ Mạt ổn thỏa đi, Hoắc Tổng chỉ cần lộ ra một chút thôi là đủ cho chúng ta no bụng rồi."
"Được rồi, vài hôm nữa tôi sẽ sắp xếp thời gian."
Trần Phong đáp.
Cầm điện thoại, hơn mười phút sau, Trần Phong gọi điện cho Kỳ Mạt, mời cậu ấy ra ngoài gặp mặt, tiện thể đi suối nước nóng dưỡng sinh...
Kỳ Mạt đang bận túi bụi ghi chép danh sách vật tư, cậu bận muốn chết, hơn nữa kiếp trước hình như cũng chưa từng đi suối nước nóng bao giờ.
Chắc là hiệu ứng dây chuyền rồi.
"Dạo này tôi không rảnh chút nào.” Kỳ Mạt nói với Trần Phong ở đầu dây bên kia: “hay là, đợi hơn nửa tháng nữa nhé."
Hơn nửa tháng nữa ư?
Trần Phong nghe xong thì thầm nghĩ, trước đây cứ hễ cậu ta mời là Kỳ Mạt chưa bao giờ từ chối cả.
Lần này, Kỳ Mạt đã từ chối đến lần thứ hai rồi.
"Dạo này cậu bận rộn thế, đang làm gì vậy?"
Trần Phong cuối cùng cũng hỏi thăm một câu.
Kỳ Mạt nghe xong đáp: "Tôi đang chuẩn bị một lô vật tư để quyên góp cho khu vực nghèo khó."
"Ồ, vậy là tốt rồi, cậu cứ bận đi, xong việc thì nói tôi biết nhé."
Trần Phong nói: “Chỗ khu nghỉ dưỡng suối nước nóng mới mở kia có vườn hồng, nhà sô cô la, lâu đài kẹo ngọt, còn có thể hái trái cây, tham gia các hoạt động trải nghiệm cuộc sống này kia, đưa bé con đi chơi vẽ vời các thứ đều rất tuyệt..."
Nói xong, Trần Phong cúp máy.
Kỳ Mạt xem lại danh sách vật tư của mình, nhận ra đã quên mua đồ chơi rồi.
"Đừng cắn, đừng cắn.” Kỳ Mạt vội nói: “buông ra, bé con buông ra đi, tha cho daddy, daddy lấy gặm nướu cho con này."
Cậu lập tức vứt giấy bút xuống, cầm đồ chơi dụ bé con nhả ra.
Khi Kỳ Hoài điều tra ra rằng đó lại là mệnh lệnh do đích thân Hoắc Lương Châu đưa ra, gã tức đến nỗi đập nát điện thoại.
Rõ ràng trước đây người này còn sẵn lòng mập mờ với gã kia mà.
Gã đã từng mời Hoắc Lương Châu đi ăn, đi uống cà phê, tuy không phải lần nào cũng được nhưng trong mười mấy lần thì cũng thành công được một, hai lần.
Rốt cuộc Hoắc Lương Châu có ý gì đây?
Cứ hễ Kỳ Mạt quan tâm một chút là lại chẳng thèm để ý đến mình nữa rồi, chẳng lẽ trước đây anh tiếp cận tôi không phải vì Kỳ Mạt cái tên ngốc nghếch đó chứ?
Ngay lập tức, ngón chân gã đập vào mặt kính, đau đến mức không thốt nên lời, mặt mày tái mét.
Gã ôm chân co quắp trên ghế sofa. Thật không cam lòng chút nào!
Kỳ Hoài nghĩ đến cái tát mình phải nhận, gã còn có ảnh nữa, tối qua khi đến nhà họ Hoắc, gã đã sắp xếp người chụp ảnh.
Những bức ảnh bị lệch góc, trông cứ như đang hôn nhau vậy, bầu không khí mập mờ, nhưng nhìn kỹ lại thì chẳng có gì xảy ra cả.
Kỳ Mạt đúng là đánh người mà không phân biệt trắng đen gì cả.
Chủ đề tốt thế cơ mà.
Nhưng chỉ vì một cái tát và vài câu nói của Kỳ Mạt mà công sức của gã đổ sông đổ bể hết rồi, còn bị đánh một cách vô cớ nữa chứ, Kỳ Hoài càng nghĩ càng tức.
2
0
1 tháng trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
