0 chữ
Chương 32
Chương 32
Đương nhiên, những chuyện này Kỳ Mạt đều không hề hay biết.
Sau khi tắm xong, cậu ngồi trên chiếc giường rộng hai mét rưỡi kiểm kê lại vật tư trong không gian.
Sau đó bắt đầu tìm kiếm chỗ bán thuốc sỉ. Vẫn phải tìm Bạch Tam Gia thôi.
Mua thuốc số lượng lớn chính thức thì cậu không có giấy phép, nhưng Bạch Tam Gia lại làm mảng này, uy tín cũng được.
"Ông chồng công cụ người" nói thì chắc chắn không sai.
Dù tập đoàn nhà họ Hoắc vốn đã có mảng dược phẩm, nhưng Kỳ Mạt cũng không thể công khai nói rằng mình đang tích trữ thuốc men.
Nhỡ lát nữa bị hỏi lý do thì biết giải thích thế nào đây.
Không giải thích được thì cứ lén lút mua thôi. Dù sao có tiền thì cứ tùy hứng.
Đằng nào tiền sau này cũng vô dụng, tranh thủ lúc còn dùng được thì tiêu xài nhanh thôi.
Cùng lắm thì để lại ít súng ống và vàng cho "ông chồng công cụ người" vậy.
Lương thực đã có công ty thực phẩm nhà họ Giang và cả lượng lương thực anh đề nghị thu mua nữa, tất cả đều là tài nguyên của "ông chồng công cụ người" sau này.
Còn về việc "ông chồng công cụ người" sẽ tiến xa đến đâu sau khi có những thứ này thì Kỳ Mạt cũng không biết được.
Tính toán lại những thứ cần mua cho ngày mai xong, Kỳ Mạt xem giờ đã sáu rưỡi.
Cậu cần bàn giao với bác bảo vệ kho hàng để thu hết số vật tư thu thập hôm nay vào không gian.
Kỳ Mạt không thấy "ông chồng công cụ người" trong phòng khách, chắc anh ấy đã dẫn bé con đến phòng hoạt động rồi.
Vừa hay không cần viện cớ, Kỳ Mạt liền lén lút chuồn ra ngoài.
Tối đến "ông chồng công cụ người" quản rất nghiêm, nếu không thì cậu đã chẳng phải lén la lén lút như vậy.
Nửa tiếng sau, Kỳ Mạt đến kho hàng.
Mất hai mươi phút để bàn giao rồi tiễn bác bảo vệ kho hàng rời đi.
Kỳ Mạt tắt cầu dao điện.
Cầu dao vừa sập xuống, màn hình giám sát lập tức tối đen.
Sau đó, Kỳ Mạt liền cất hết số hàng được vận chuyển đến hôm nay.
Thịt heo đã đủ, thịt dê đã đủ, thịt bò đã đủ, thịt gà, vịt, ngỗng cũng đủ cả.
Phía rau củ thì cà chua, dưa chuột, bí đỏ, bí đao, cải thảo, rau xanh, trứng gà, trứng cút, trứng vịt...
vân vân và mây mây cũng đủ cả. Lương thực bên này cũng đã đủ hết.
Nước khoáng, sữa, bia, đồ uống các loại cũng đã đủ hết.
Xem ra mấy công ty kia, vì phần trăm nhỏ tiền hàng được "ăn không" kia mà cũng "điên" thật!
"Chồng" có tiền, mua sắm đúng là sướиɠ thật.
Kỳ Mạt vừa bước ra khỏi kho hàng thì bên kia "ông chồng công cụ người" đã gọi điện tới.
Nhìn điện thoại, Kỳ Mạt tìm đại một lý do: "Em ra chợ đêm dạo một chút, anh đừng lo, dạo xong em về ngay."
Hoắc Lương Châu nghĩ thầm, dạo này tiểu thiếu gia có vẻ hơi quá hoạt bát.
Nhìn bé con đang kêu "đa đa" trong tay, Hoắc Lương Châu bất đắc dĩ lên tiếng: "Ba ơi, ba ơi, không phải đa đa, nào bé con gọi ba nào..."
Chẳng ai tin được một người đàn ông quyết đoán trên thương trường như anh lại có lúc kiên nhẫn vô hạn dạy bé con gọi "ba" như thế này.
"Daddy con chạy đi chơi mà không thèm dẫn con theo, đúng là nhóc con vô lương tâm.” Hoắc Lương Châu vừa nói vừa bất đắc dĩ chọc chọc trán bé con.
Đến trước chợ đêm, Kỳ Mạt phát hiện ra một tiệm hạt giống.
Cậu liền chợt "à" một tiếng.
Trong danh sách vật tư của cậu lại không có món này.
Vội vàng tranh thủ lúc người ta chưa đóng cửa mà vào.
Mấy món ăn vặt bỗng bị cậu vứt lại sau gáy hết.
Sau khi tắm xong, cậu ngồi trên chiếc giường rộng hai mét rưỡi kiểm kê lại vật tư trong không gian.
Sau đó bắt đầu tìm kiếm chỗ bán thuốc sỉ. Vẫn phải tìm Bạch Tam Gia thôi.
Mua thuốc số lượng lớn chính thức thì cậu không có giấy phép, nhưng Bạch Tam Gia lại làm mảng này, uy tín cũng được.
"Ông chồng công cụ người" nói thì chắc chắn không sai.
Dù tập đoàn nhà họ Hoắc vốn đã có mảng dược phẩm, nhưng Kỳ Mạt cũng không thể công khai nói rằng mình đang tích trữ thuốc men.
Nhỡ lát nữa bị hỏi lý do thì biết giải thích thế nào đây.
Không giải thích được thì cứ lén lút mua thôi. Dù sao có tiền thì cứ tùy hứng.
Đằng nào tiền sau này cũng vô dụng, tranh thủ lúc còn dùng được thì tiêu xài nhanh thôi.
Cùng lắm thì để lại ít súng ống và vàng cho "ông chồng công cụ người" vậy.
Còn về việc "ông chồng công cụ người" sẽ tiến xa đến đâu sau khi có những thứ này thì Kỳ Mạt cũng không biết được.
Tính toán lại những thứ cần mua cho ngày mai xong, Kỳ Mạt xem giờ đã sáu rưỡi.
Cậu cần bàn giao với bác bảo vệ kho hàng để thu hết số vật tư thu thập hôm nay vào không gian.
Kỳ Mạt không thấy "ông chồng công cụ người" trong phòng khách, chắc anh ấy đã dẫn bé con đến phòng hoạt động rồi.
Vừa hay không cần viện cớ, Kỳ Mạt liền lén lút chuồn ra ngoài.
Tối đến "ông chồng công cụ người" quản rất nghiêm, nếu không thì cậu đã chẳng phải lén la lén lút như vậy.
Nửa tiếng sau, Kỳ Mạt đến kho hàng.
Kỳ Mạt tắt cầu dao điện.
Cầu dao vừa sập xuống, màn hình giám sát lập tức tối đen.
Sau đó, Kỳ Mạt liền cất hết số hàng được vận chuyển đến hôm nay.
Thịt heo đã đủ, thịt dê đã đủ, thịt bò đã đủ, thịt gà, vịt, ngỗng cũng đủ cả.
Phía rau củ thì cà chua, dưa chuột, bí đỏ, bí đao, cải thảo, rau xanh, trứng gà, trứng cút, trứng vịt...
vân vân và mây mây cũng đủ cả. Lương thực bên này cũng đã đủ hết.
Nước khoáng, sữa, bia, đồ uống các loại cũng đã đủ hết.
Xem ra mấy công ty kia, vì phần trăm nhỏ tiền hàng được "ăn không" kia mà cũng "điên" thật!
"Chồng" có tiền, mua sắm đúng là sướиɠ thật.
Kỳ Mạt vừa bước ra khỏi kho hàng thì bên kia "ông chồng công cụ người" đã gọi điện tới.
Nhìn điện thoại, Kỳ Mạt tìm đại một lý do: "Em ra chợ đêm dạo một chút, anh đừng lo, dạo xong em về ngay."
Nhìn bé con đang kêu "đa đa" trong tay, Hoắc Lương Châu bất đắc dĩ lên tiếng: "Ba ơi, ba ơi, không phải đa đa, nào bé con gọi ba nào..."
Chẳng ai tin được một người đàn ông quyết đoán trên thương trường như anh lại có lúc kiên nhẫn vô hạn dạy bé con gọi "ba" như thế này.
"Daddy con chạy đi chơi mà không thèm dẫn con theo, đúng là nhóc con vô lương tâm.” Hoắc Lương Châu vừa nói vừa bất đắc dĩ chọc chọc trán bé con.
Đến trước chợ đêm, Kỳ Mạt phát hiện ra một tiệm hạt giống.
Cậu liền chợt "à" một tiếng.
Trong danh sách vật tư của cậu lại không có món này.
Vội vàng tranh thủ lúc người ta chưa đóng cửa mà vào.
Mấy món ăn vặt bỗng bị cậu vứt lại sau gáy hết.
3
0
1 tháng trước
16 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
