0 chữ
Chương 22
Chương 22
Có thể khẳng định chắc chắn, đây tuyệt đối không phải là nằm vùng.
Không có nằm vùng nào vừa vào đã dám kiêu ngạo đòi năm mươi khẩu súng, một vạn viên đạn như thế này cả.
Còn muốn cả loại tự động nữa.
Ở đâu ra thế hả!
Đừng nói ông ta dám đưa, ngay cả nằm vùng cũng chẳng dám mở miệng đòi như vậy đâu.
Kỳ Mạt nghe lời Bạch Thứu nói, vẻ mặt đầy thất vọng, ánh mắt thì trần trụi kiểu: Anh sao mà vô dụng thế, còn Tam Gia gì chứ, anh chỉ là cháu ba đời thôi.
Bạch Tam Gia bị ánh mắt ấy khinh bỉ một cách rõ ràng.
Được rồi, tôi là cháu ba đời của cậu đấy.
Quả thật là không thể lấy ra số lượng cậu muốn rồi.
Thấy đối phương không hề lay chuyển, Kỳ Mạt hơi không vui nói: “Thế anh có bao nhiêu? Mười khẩu chắc là có chứ, không thể ít hơn được nữa, một nghìn viên đạn.”
Nhìn cậu thiếu gia nhỏ với vẻ mặt như muốn nói: Anh dám nói không có, tôi sẽ khóc cho mà xem đấy.
Bạch Thứu thấy đau đầu rồi.
Hoắc Tổng ơi là Hoắc Tổng, sao anh chịu nổi cái cục mít ướt này thế không biết.
Bạch Thứu thở dài nói: “Được rồi, tôi nghĩ cách giúp cậu là được chứ gì. Đạn thì nhiều nhất cho cậu một trăm viên thôi.”
“Không được, ít nhất cũng phải năm trăm viên.” Kỳ Mạt nũng nịu, thầm nghĩ, trước mặt vị đại lão này, chỉ cần giả vờ yếu đuối là được, tuyệt đối đừng tỏ ra cứng rắn, vì cậu cứng rắn, ông ta sẽ càng cứng rắn hơn.
Cậu càng yếu ớt, ông ta sẽ càng chẳng làm gì được cậu.
Kỳ Mạt nũng nịu, Bé con trong lòng cậu ngọ ngoạy rồi cũng lập tức theo đó thút thít khóc.
Nước mắt trong đôi mắt to tròn chảy ra ngay lập tức, nhằm thẳng về phía Bạch Thứu mà khóc òa lên.
Bạch Thứu: Tôi, tôi, tôi thật sự có làm gì đâu!
Đứng dậy, Bạch Thứu nóng lòng nói ngay: “Được rồi, tôi sẽ để ý giúp cậu, đến lúc nào có tôi sẽ gọi điện báo cho cậu.”
“Anh phải nhanh lên đấy nhé, trong vòng một tuần đấy, nếu không sẽ tính là vi phạm hợp đồng đấy, anh phải bồi thường cho tôi đấy.” Kỳ Mạt mang theo chút hơi hướng khóc lóc nói.
Bạch Thứu vội vã bỏ chạy thục mạng.
Ra khỏi quán trà.
Trong xe, tiểu đệ nhìn Bạch Tam Gia hỏi: “Tam Gia, cái cậu thiếu gia nhỏ này tìm chúng ta rốt cuộc là muốn làm gì thế?”
“Đừng nói nữa, tôi cần tĩnh tâm lại đã, đáng sợ quá.” Bạch Thứu vẫn còn run: “Hoắc Tổng vậy mà chịu đựng nổi đấy, quả nhiên người thành công đều là những tồn tại có thể chịu đựng được những điều mà người bình thường không thể chịu nổi, quá mạnh mẽ rồi.” Bạch Thứu vô cùng khâm phục Hoắc Lương Châu.
Một lúc sau, tiểu đệ vẫn không nhịn được, hỏi: “Tam Gia, rốt cuộc cậu ta làm gì ngài thế, sao lại dọa ngài thành ra bộ dạng này?”
Bạch Tam Gia sau khi bình tĩnh lại thật lâu mới nói: “Cậu ta vừa mở miệng đã đòi năm mươi khẩu súng, một vạn viên đạn, còn muốn cả loại tự động nữa chứ! Tôi nói không có, cậu ta lập tức mắt long lanh nước nhìn tôi, rồi, nhóc con cũng khóc theo, tiếng khóc như ma ám nhức hết cả tai, may mà tôi chạy nhanh đấy!”
“Không phải nằm vùng là tốt rồi.” Tiểu đệ trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Bạch Tam Gia nghe xong nói: “Có ai mang theo con cái đi làm nằm vùng đâu, tôi còn lo cậu ta chuẩn bị gϊếŧ chồng nữa chứ.”
“Hay là, ngài nói với Hoắc Tổng một tiếng, nhỡ có chuyện gì thì để Hoắc Tổng tự chịu trách nhiệm.” Tiểu đệ nghĩ một lát rồi nói.
Bạch Tam Gia gật đầu: “Để xem thế nào đã rồi nói sau.”
Không có nằm vùng nào vừa vào đã dám kiêu ngạo đòi năm mươi khẩu súng, một vạn viên đạn như thế này cả.
Còn muốn cả loại tự động nữa.
Ở đâu ra thế hả!
Đừng nói ông ta dám đưa, ngay cả nằm vùng cũng chẳng dám mở miệng đòi như vậy đâu.
Kỳ Mạt nghe lời Bạch Thứu nói, vẻ mặt đầy thất vọng, ánh mắt thì trần trụi kiểu: Anh sao mà vô dụng thế, còn Tam Gia gì chứ, anh chỉ là cháu ba đời thôi.
Bạch Tam Gia bị ánh mắt ấy khinh bỉ một cách rõ ràng.
Được rồi, tôi là cháu ba đời của cậu đấy.
Quả thật là không thể lấy ra số lượng cậu muốn rồi.
Thấy đối phương không hề lay chuyển, Kỳ Mạt hơi không vui nói: “Thế anh có bao nhiêu? Mười khẩu chắc là có chứ, không thể ít hơn được nữa, một nghìn viên đạn.”
Bạch Thứu thấy đau đầu rồi.
Hoắc Tổng ơi là Hoắc Tổng, sao anh chịu nổi cái cục mít ướt này thế không biết.
Bạch Thứu thở dài nói: “Được rồi, tôi nghĩ cách giúp cậu là được chứ gì. Đạn thì nhiều nhất cho cậu một trăm viên thôi.”
“Không được, ít nhất cũng phải năm trăm viên.” Kỳ Mạt nũng nịu, thầm nghĩ, trước mặt vị đại lão này, chỉ cần giả vờ yếu đuối là được, tuyệt đối đừng tỏ ra cứng rắn, vì cậu cứng rắn, ông ta sẽ càng cứng rắn hơn.
Cậu càng yếu ớt, ông ta sẽ càng chẳng làm gì được cậu.
Kỳ Mạt nũng nịu, Bé con trong lòng cậu ngọ ngoạy rồi cũng lập tức theo đó thút thít khóc.
Nước mắt trong đôi mắt to tròn chảy ra ngay lập tức, nhằm thẳng về phía Bạch Thứu mà khóc òa lên.
Đứng dậy, Bạch Thứu nóng lòng nói ngay: “Được rồi, tôi sẽ để ý giúp cậu, đến lúc nào có tôi sẽ gọi điện báo cho cậu.”
“Anh phải nhanh lên đấy nhé, trong vòng một tuần đấy, nếu không sẽ tính là vi phạm hợp đồng đấy, anh phải bồi thường cho tôi đấy.” Kỳ Mạt mang theo chút hơi hướng khóc lóc nói.
Bạch Thứu vội vã bỏ chạy thục mạng.
Ra khỏi quán trà.
Trong xe, tiểu đệ nhìn Bạch Tam Gia hỏi: “Tam Gia, cái cậu thiếu gia nhỏ này tìm chúng ta rốt cuộc là muốn làm gì thế?”
“Đừng nói nữa, tôi cần tĩnh tâm lại đã, đáng sợ quá.” Bạch Thứu vẫn còn run: “Hoắc Tổng vậy mà chịu đựng nổi đấy, quả nhiên người thành công đều là những tồn tại có thể chịu đựng được những điều mà người bình thường không thể chịu nổi, quá mạnh mẽ rồi.” Bạch Thứu vô cùng khâm phục Hoắc Lương Châu.
Bạch Tam Gia sau khi bình tĩnh lại thật lâu mới nói: “Cậu ta vừa mở miệng đã đòi năm mươi khẩu súng, một vạn viên đạn, còn muốn cả loại tự động nữa chứ! Tôi nói không có, cậu ta lập tức mắt long lanh nước nhìn tôi, rồi, nhóc con cũng khóc theo, tiếng khóc như ma ám nhức hết cả tai, may mà tôi chạy nhanh đấy!”
“Không phải nằm vùng là tốt rồi.” Tiểu đệ trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Bạch Tam Gia nghe xong nói: “Có ai mang theo con cái đi làm nằm vùng đâu, tôi còn lo cậu ta chuẩn bị gϊếŧ chồng nữa chứ.”
“Hay là, ngài nói với Hoắc Tổng một tiếng, nhỡ có chuyện gì thì để Hoắc Tổng tự chịu trách nhiệm.” Tiểu đệ nghĩ một lát rồi nói.
Bạch Tam Gia gật đầu: “Để xem thế nào đã rồi nói sau.”
5
0
1 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
