TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 25
Chương 25

Căn nhà nhỏ hẹp của Bùi Miễn nằm trong khu vực sắp bị giải tỏa của thành phố, những dãy chung cư xuống cấp đầy rong rêu, dưới chân nền bê tông cũng đầy ổ gà ổ voi.

Không ai biết rằng nó đã từng là khu vực phát triển, đường xá sạch sẽ, cây và hoa được trồng xanh mướt. Nhưng chỉ vì vướng vào một vụ cạnh tranh thương mại mà mảnh đất này bị cho vào quên lãng.

Đến nay tỉ lệ tội phạm tại khu vực này tăng cao, bọn giang hồ cũng lựa chọn những căn nhà bỏ hoang để tụ tập, hút chích. Vì thế mà bị chính quyền để ý, chợt nhớ ra thành phố xa hoa rộng lớn vẫn tồn tại một nơi ánh sáng không thể chiếu vào.

Bà ngoại Từ vốn định nhận được tiền đền bù sẽ chuyển ngay đi chỗ khác, bà không lo cho thân mình mà chỉ muốn Bùi Miễn thoát khỏi cái cảnh sống trong lo sợ này. Một phần bà cảm thấy may mắn khi cậu sinh ra không phải là Omega, nhưng lại phát sầu vì vẻ ngoài còn đẹp hơn Omega của cậu.

Khi cậu còn bé thì bộ dáng vẫn còn non nớt, chỉ là cậu bé choi choi thích nghịch đất, không ai để ý. Nhưng ngày càng lớn, nhất là năm mười sáu mười bảy tuổi, dáng hình ngày càng mượt mà, da trắng nõn, mắt to, mi dài. Lúc đó bà còn ngày đêm lo sợ cậu sẽ phân hóa thành Omega, đến chiều nào cũng đứng ngoài đường lớn chờ cậu đi học về, lo lắng lơ là một giây lại gặp chuyện không may, nhưng nay đã qua tuổi mười tám, cậu vẫn chưa có dấu hiệu gì là muốn phân hóa, bà mới yên tâm phần nào.

Bùi Miễn cũng biết bà ngoại quan tâm, lo lắng cho mình rất nhiều, cậu cũng muốn đổi đến một nơi khác có hoàn cảnh tốt hơn để cho bà an tâm chống lại căn bệnh. Cậu cũng đã liên hệ với bên Ủy ban để giải quyết một số giấy tờ sau đó nhanh chóng nhận tiền rồi cút khỏi chỗ này ngay lập tức. Nhưng ngặt nỗi người ta cứ kỳ kèo, hẹn lần hẹn lượt mà vẫn chưa chịu nhả tiền ra.

Đi lên cầu thang đầy bụi, trên trần thì mạng nhện, chữ viết nguệch ngoạc, đi qua mỗi tầng tại lại nghe những âm thanh khác nhau, nào là tiếng người vợ chửi chồng vì chỉ biết ăn nhậu không lo làm ăn, tiếng bọn lâu la tụ tập nhậu nhẹt cờ bạc, tiếng con nít khóc và tiếng người mẹ mắng chửi thậm tệ,...

Tất cả là những gì Bùi Miễn đã trải qua từng ấy năm, nếu không phải có bà ngoại kề cập kế bên không để cậu lạc đường thì sẽ không có một Bùi Miễn ngoan ngoãn như bây giờ.

Đi đến trước cửa nhà, cánh cửa kế bên bổng được mở ra. Một chàng trai với mái tóc nhuộm bạc, trên mặt là khuyên môi, chân mày, khuyên tai. Nhìn bộ dáng hình như mới thức dậy, mắt còn ngái ngủ, tóc cũng chưa kịp chải.

“Tiểu Miễn mới đi học về hả?”

“Dạ không, hôm nay là chủ nhật mà, em đi làm thêm. Anh Dĩ Hiên không phát trực tiếp hả?”

Chàng trai tên Dĩ Hiên phất phất tay, nói: “Phát chứ. Không phát liền nhịn đói. Mới tỉnh ngủ, giờ anh xuống lấy đồ ăn. Thằng giao hàng này nhát chết, nó không dám lên. Em vô phòng anh đợi tí, rồi mình ăn chung. Anh mua cũng nhiều đủ hai người ăn.”

Cuộc sống khó khăn, Dĩ Hiên học xong cấp ba đã nghỉ, ra đường kiếm việc làm, nhưng cái thời này ngoài công việc nặng nề ra ai sẽ nhận đứa trẻ chỉ với tấm bằng cấp ba trong người. Vào đường cùng anh trai mới phải dấn thân vào con đường phát trực tiếp trò chơi điện tử, trộm vía thế nào lại được mọi người đón nhận, vừa hưởng lương từ nền tảng, vừa được mọi người donate. Tuy không dư dả nhiều nhưng lại thảnh thơi sống qua ngày, đối với Dĩ Hiên như thế là đủ.

Bùi Miễn vừa mới ăn rồi nên từ chối: “Thôi. Em ăn rồi, chỗ em làm thêm người ta tốt lắm, bao em ăn nữa á.”

“Chủ nào mà tốt dữ vậy? Em cũng nhanh chống về nghỉ ngơi đi.” Nói xong Dĩ Hiên vỗ vai cậu rồi mới quay người đi xuống lầu.

Đối với Bùi Miễn, Dĩ Hiên không chỉ là bạn mà còn là một người anh thân thiết của cậu. Cả hai quen nhau từ khi còn nhỏ, lúc mà anh Dĩ Hiên theo mẹ chuyển đến đây. Nhưng không nhớ từ lúc nào, trong trí nhớ của cậu chỉ còn hình ảnh sau khi đi học về, căn nhà kế bên cửa mở toang, cảnh sát và bác sĩ ra vào, hàng xóm xì xào bàng tán, còn anh Dĩ Hiên thì thất thần được bà ngoại từ ôm lấy.

Sau đó một khoảng thời gian rất lâu anh Dĩ Hiên chuyển sang sống với hai bà cháu cậu. Bà cũng không nói cho cậu chuyện hôm đó là như thế nào, mẹ của anh ấy đâu.

Cậu chỉ biết tâm trạng anh không tốt, nên cố gắng nũng nịu làm cho anh trai vui vẻ hơn, ngày ngày theo đuôi đòi anh trai chơi với mình.

May mắn tình cảm của cậu đã được anh Dĩ Hiên đáp lại, họ ngày càng thân thiết hơn không khác gì anh em ruột, vì thế mà ngoài bà ngoại, lại có thêm một người anh tình nguyện đón cậu tan học. Không những thế anh còn đánh lại bọn bắt nạt để bảo vệ cậu.

Chỉ là tới tuổi dậy thì, anh trai lại không muốn ở chung với hai bà cháu Bùi Miễn nữa, muốn quay về căn nhà kế bên, lúc đầu bà ngoại Từ không muốn, cộng thêm Bùi Miễn khóc lóc không cho anh đi. Nhưng nhìn thấy ánh mắt kiên định của anh, bà đành bất lực.

Nhưng dù sống ở đâu thì tình cảm gia đình họ đều rất bền chặt, bà ngoại Từ mỗi ngày đều kêu cậu gọi anh qua ăn cơm, hay lâu lâu cậu lại mang một cái gối qua ngủ ké nhà anh. Đến khi bà bị bệnh, cậu với anh cũng thay phiên nhau chăm sóc chứ không để Bùi Miễn phải gánh chịu một mình.

3

0

2 tuần trước

5 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.