TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 4
Chương 2.3

Chương 2.3

Khi Kha Đạt Nhĩ vẫn còn đang nhìn trân trối vào cỗ kiệu vàng, phía sau bỗng vang lên tiếng xôn xao, náo động cả đoàn người.

Hắn bực dọc quay lại hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Một tên người Sắc Mục tóc nâu, râu vàng hấp tấp chạy tới, quỳ xuống thưa: “Thưa đại nhân, không ổn rồi! Có kẻ phá hoại túi nước, tất cả nước của chúng ta đã bị đổ hết!”

“Cái gì?”

Kha Đạt Nhĩ lập tức đứng bật dậy.

Kẻ đã từng băng qua sa mạc thì hiểu rất rõ, nếu không có nước giữa sa mạc chẳng khác nào chờ chết cả. Mà họ đã đi suốt bảy, tám ngày, giờ quay lại Ngọc Môn Quan thì cũng không kịp nữa rồi.

Các binh sĩ bắt đầu hoảng loạn.

Trong lúc đó, chiếc kiệu vàng vốn im lìm như không có người cuối cùng cũng có động tĩnh. Một bàn tay trắng mịn như ngọc, nhẹ nhàng vén tấm màn sa dày đặc ra: “Có chuyện gì vậy?”

Viên giáo úy chỉ huy đội cận vệ là Diêm Tử Chí khi nhận được tin liền cau có thúc ngựa tới trước kiệu. Hắn không xuống ngựa hành lễ, chỉ miễn cưỡng ôm quyền, hờ hững nói: “Bẩm công chúa, có kẻ phá túi nước, nước đã đổ sạch rồi!”

“Ồ? Thế những vại sành và hũ rượu mà bổn cung dặn mang theo vẫn còn chứ?”

Giọng Diêm Tử Chí càng lộ vẻ khó chịu: “Công chúa, không có nước, chúng ta không thể đi nổi một ngày trong sa mạc đâu!”

“Vậy thì dừng lại! Tìm nơi nào khuất gió và khuất nắng mà hạ trại. Bổn cung nhớ là trong đội có người biết nhận diện hướng gió và hình dáng cồn cát, đúng không?”

“Còn nữa, rượu trong hũ có thể tạm dùng thay nước, nhưng nhớ kỹ là hông được làm vỡ hũ! Ai làm vỡ, xử theo quân pháp.”

“Điện hạ!”

Người trong kiệu không để Diêm Tử Chí nói thêm: “Mang vại sành và hũ rượu chôn vào cát, phía trên phủ da bò hoặc da dê. Đừng để bề mặt phẳng quá. Đặt vật nặng chính giữa, để lớp da trũng xuống hình phễu. Không được làm rách da! Chuyện này các ngươi làm được chứ?”

Dù sao đi nữa, bọn họ cũng là thị vệ của công chúa, bảo vệ nàng, tuân lệnh nàng là sứ mệnh của họ, đây là điều không thể thay đổi.

Chỉ có Kha Đạt Nhĩ là vẫn luôn âm thầm để tâm. Hắn lặng lẽ nhìn về phía cỗ kiệu rồng, ánh mắt sâu thẳm. Đến giờ, hắn chưa từng được gặp mặt Công chúa Châu Cơ, cũng chẳng hiểu gì nhiều về nàng, nhưng có một điều khiến hắn càng lúc càng tò mò: Vị công chúa này sao lại biết cách lấy nước của người sa mạc?

Đúng vậy! Sa mạc không phải không có nước, chỉ là khác với Trung Nguyên nơi nước hiện rõ dưới mắt thường, nước ở đây hoặc nằm sâu dưới lòng đất, hoặc ẩn mình trong cát nóng. Muốn lấy được nước, phải có kỹ thuật và cách riêng.

Cách chôn vại sành dưới cát, che phủ bằng da thú vốn là bí thuật không truyền ra ngoài của các dân tộc sống nơi sa mạc. Cũng vì thế, những chiếc vại gốm vốn rẻ rúng ở Trung Nguyên, lại trở thành vật phẩm quý giá cần được bảo vệ tuyệt đối trong hoang mạc.

Trong khoảnh khắc ấy, Kha Đạt Nhĩ không kìm được lòng mình. Sự tò mò với công chúa trỗi dậy mãnh liệt. Hắn tiến lại gần kiệu vàng, theo nghi lễ phương Tây, khom người thật sâu trước cỗ xe và cất giọng trịnh trọng: “Sứ giả tiếp đón hôn lễ của Tây Đột Quyết, Kha Đạt Nhĩ, cầu kiến Công chúa điện hạ.”

Lần này, người đáp lời không phải giọng nữ vừa rồi, mà là một cô gái trẻ khác: “Xin thứ lỗi, sứ giả đại nhân. Công chúa điện hạ đã mệt, cần phải nghỉ ngơi.”

Đây là lần thứ ba từ khi rời Ngọc Môn Quan, Công chúa từ chối gặp mặt Kha Đạt Nhĩ.

Ở một góc xa, sứ giả Trường An là Trương Dự lặng lẽ quan sát cả Diêm Tử Chí lẫn Kha Đạt Nhĩ, rồi cúi đầu không nói một lời.

Ngược lại, Tần Mạc, Trưởng sử phủ công chúa, bước vội đến bên kiệu rồng: “Công chúa điện hạ, xin hỏi việc chôn vại sành dưới đất là để làm gì?”

Từ trong kiệu, giọng nói bình tĩnh vang lên: “Cứ làm theo lời bổn cung. Đến sáng mai chúng ta sẽ có nước. Không đầy một vại thì cũng được một phần ba. Nhưng hãy nhớ kỹ, trông coi cẩn thận vào, đừng để có kẻ phá hoại làm vỡ vại.”

“Vâng! Thưa điện hạ!”

Tần Mạc năm nay chỉ mới 26 tuổi, là con cháu họ hàng xa bên ngoại của công chúa Châu Cơ. Nếu không nhờ mối quan hệ huyết thống ấy e là hắn ta cũng chẳng chịu rời Trường An mà theo chân một công chúa hòa thân đi xa đến tận trời Tây.

Thực tế là những ai có chí lớn, sẽ không bao giờ nguyện rời kinh thành để trở thành trưởng sử của một công chúa bị đẩy đi hòa thân.

---

Lưu ý đặc biệt:



Công chúa Đại Đường có quyền mở phủ riêng, có thuộc hạ, có vệ đội riêng.

Trong truyện, phần lớn tên nhân vật lấy cảm hứng từ nhân vật phụ trong game kiếm hiệp "Kiếm Tam" (Kiếm Thế 3).

Truyện bắt đầu vào năm Khai Nguyên thứ 21, tức năm 733 sau Công nguyên, trước thời kỳ người Hồi Hột và Khiết Đan nổi dậy. Trước thời điểm này, Đại Đường chủ yếu gả công chúa sang Thổ Phồn. Sau đó, triều đình mới bắt đầu hòa thân với người Hồi Hột và Khiết Đan, dẫn đến số phận bi thảm của nhiều công chúa (bị hành hạ, thậm chí sát hại, không chỉ một người).

Tuyên bố của tác giả:



Đây là truyện hư cấu, thể loại thế giới song song, không ràng buộc theo lịch sử thực. Tác giả không phải chuyên gia lịch sử nhà Đường, tất cả chi tiết dựa vào tài liệu phổ thông và kiến thức phổ cập. Tác giả chỉ cố gắng viết chính xác nhất có thể trong khả năng của mình.

3

0

1 tháng trước

5 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.