TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 10
Chương 5.1

Chương 5.1

Kim liễn của công chúa tuy rộng rãi và xa hoa nhưng lại cồng kềnh nặng nề, vì vậy là thứ đầu tiên bị bỏ lại. Trong đoàn có rất nhiều thương binh nên Lý Yên không do dự mà chọn cách đi bộ.

Ngay đến nàng, một công chúa cao quý cũng tự mình bước đi thì khỏi phải nói những người khác. Tần Mặc và Chương Ngọc cũng không thể không đi bộ theo. Còn Bách Linh và Tôn Chiêu, một người dùng pháp thuật duy trì mạng sống cho thương binh, người còn lại thì thi triển y thuật từ bộ bí tịch Thanh Nang Tập bí truyền của dòng dõi Dược Vương từ Vạn Hoa Cốc để khâu vá vết thương.

Dù điều kiện gian khổ, thời gian hạn hẹp, vật tư thiếu thốn, không thể nối lại chi rời, nhưng đưa người từ quỷ môn quan trở về thì vẫn nằm trong tầm tay.

Quả nhiên, nửa ngày sau, cuối chân trời sa mạc, một đội quân khổng lồ xuất hiện.

Đoàn quân này mỗi người dẫn theo ba bốn con ngựa, tạo nên một cảnh tượng cực kỳ hoành tráng.

Từ xa nhìn thấy, Lý Yên lập tức ra lệnh đốt pháo hiệu. Bên kia nhanh chóng đáp lại bằng một quả pháo tương tự. Sau đó một nữ tướng mặc giáp bạc liền dẫn theo vài cận vệ, thi triển khinh công lao đến trước mặt nàng, quỳ gối hành lễ:

“Thuộc hạ Trình Vãn Tình, dưới trướng Thiên Sách phủ, tham kiến Công chúa điện hạ!”

Thiên Sách phủ?

Khi nghe đến cái tên này, ánh mắt Chương Ngọc bất giác liếc sang Trưởng Tôn Lam.

Hắn nhớ đến một truyền thuyết xưa.

Năm xưa, dưới trướng Thái Tổ Hoàng đế có một đội quân đặc biệt, khoác giáp đen, gọi là Huyền Giáp Thương Vân từng lập nên chiến công hiển hách vì Đại Đường. Sau biến cố Huyền Vũ Môn, Thái Tổ thoái vị, ba nghìn Huyền Giáp cũng theo đó lui về trong bóng tối, biệt tăm.

Về sau, sau khi Thái Tông băng hà, Cao Tông vì hậu thuẫn Võ hậu đã phế Vương Hoàng hậu vô tội và đuổi người cậu ruột Trưởng Tôn Vô Kỵ, đồng thời khiến Thiên Sách phủ vốn do Trưởng Tôn nắm giữ cũng từ đó tan rã trong lặng lẽ.

Hai đội quân kỳ tài ấy một do Thái Tổ truyền lại, một do Thái Tông sáng lập từ lâu đã có người nói rằng, sẽ có một ngày cả hai sẽ quay về.

Nhưng vẫn chỉ là truyền thuyết. Trải qua bao năm, chưa ai từng thấy họ tái xuất. Rất nhiều người không tin trong đó có chính Chương Ngọc.

Thế nhưng giờ đây, Trưởng Tôn Lam khoác giáp đen, tay cầm ô khiên, đã theo họ đi một quãng đường dài. Và trước mặt hắn, là Trình Vãn Tình mặc áo giáp bạc, thương bạc trong tay khiến tim hắn không thể không thầm rung động: Chẳng lẽ truyền thuyết là thật?

Lý Yên lên tiếng: “Ngươi biết rõ hiện tại chúng ta đang ở đâu không? Gần đây nhất có ốc đảo nào phù hợp?”

Hai binh sĩ phía sau Trình Vãn Tình nhanh chóng trải bản đồ Tây Vực ra trước mặt nàng. Trình Vãn Tình chỉ vào một điểm trên đó:

“Điện hạ, hiện chúng ta đang ở đây. Từ vị trí này nếu tiếp tục đi khoảng tám ngày sẽ đến được một ốc đảo. Tuy ốc đảo không lớn, chỉ chứa được khoảng năm trăm người, e rằng không đáp ứng nổi yêu cầu của người.”

“Ốc đảo đó nước có sạch không?”

“Rất sạch! Đám sa tặc cũng thường đến đó tiếp tế.”

Lý Yên trầm ngâm trong chốc lát, rồi khẽ nói: “Nước sạch là đủ. Chúng ta không cần cả đoàn dồn vào một nơi. Lạc đà thành mới là át chủ bài của ta. Đi thôi, đến ốc đảo.”

Lạc đà thành?

Lại thêm một khái niệm khó hiểu.

Dù được chỉ định làm sứ thần đưa dâu, nhưng Chương Ngọc vốn không phải nhân vật trọng yếu trong triều, nhất thời chưa thể đoán ra dụng ý của công chúa, chỉ cảm thấy hoang mang.

3

0

1 tháng trước

4 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.