0 chữ
Chương 89
Chương 89
Mọi người bước nhanh, lúc A Linh hoàn hồn thì đã không thấy bóng dáng Tề Lạc Sơn đi đầu hàng nữa.
Đại bộ phận đã bỏ xa nàng một khoảng, chỉ còn bóng dáng bạch y phía trước cách nàng chưa đầy hai sải tay, cũng giống như nàng, đi cuối hàng.
Tà váy trắng mềm mại lượn quanh chân nàng ta, theo từng bước đi, như những gợn sóng lan tỏa trên mặt nước, hơi lóa mắt.
A Linh nhíu mày bĩu môi, cảm thấy gọi Sư Thanh Thiển là quỷ treo cổ quả không sai, nàng ta đi nhẹ nhàng như đang bay, trông mà ghê người.
Cuối cùng ánh mắt A Linh dừng lại trên bàn tay trắng đến rợn người kia, bàn tay đang nắm hờ hững quả táo đỏ, trông như không hề dùng sức, nhưng các khớp xương lại nổi lên như những ngọn núi hiểm trở, cứ như chỉ còn một lớp da bọc lấy bộ xương trắng.
A Linh chỉ nghe nói phàm nhân thích theo đuổi sự mảnh mai yếu ớt, chứ chưa từng thấy tu sĩ nào thích kiểu người trông như bẻ nhẹ một cái là gãy này.
Thật coi mình là thần tiên không ăn khói lửa trần gian rồi, ngày thường ăn uống ít như vậy, hại Hảo di lúc nào cũng lải nhải đau lòng, đều là tự làm tự chịu.
Kiểu người coi ăn uống như nhiệm vụ này, đột nhiên lại nắm một quả táo đỏ trong tay, A Linh thế nào cũng cảm thấy không đơn giản.
Màu đỏ trong bàn tay trắng nõn kia phản chiếu trong đôi mắt đen láy của A Linh, nàng không khỏi suy nghĩ, có phải mình đã bỏ sót thông tin gì không.
Mãnh Hống Thú, sợ táo đỏ?
A Linh nhớ lại tập tính của Mãnh Hống Thú.
Loài mãnh thú này đa phần sống trong rừng Vĩnh Dạ trên bình nguyên Tứ Hoàng, nơi giao thoa giữa Ma giới và Nhân giới, tính tình hung dữ, thân hình to lớn, một con Mãnh Hống Thú trưởng thành có thể cao đến hai trượng, dài đến ba trượng, nặng ít nhất cũng phải hai vạn cân.
Loài mãnh thú này chỉ cần dậm chân cũng có thể tạo ra một cái hố trên mặt đất.
Người thường gặp phải thì chỉ có nước chết.
Khác với các mãnh thú khác săn mồi để ăn, Mãnh Hống Thú được gọi là hung thú vì chúng thích gϊếŧ chóc.
Hung thú bình thường cũng sẽ không dễ dàng đến Nhân giới, chỉ có Mãnh Hống Thú, dường như rất thích con người, thường xuyên ra khỏi rừng Vĩnh Dạ đến Nhân giới tàn sát bừa bãi.
Bách tính vùng biên giới không chịu nổi sự quấy nhiễu của chúng, triều đình phải ra mặt, treo thưởng hậu hĩnh quanh năm, tu sĩ săn được một con Mãnh Hống Thú sẽ được thưởng trăm lượng vàng.
Không biết Viện trưởng phủ học Hồng Tiệm là Tăng lão muốn kiếm thêm thu nhập cho phủ học, hay là muốn rèn luyện tu sĩ trong phủ, hoặc là muốn nhất tiễn song điêu, nên thường xuyên phái tu sĩ trong phủ đi săn Mãnh Hống Thú.
Hơn nữa còn phải bắt sống mang về.
A Linh thầm tán thưởng, đây đúng là nhất tiễn tam điêu, Mãnh Hống Thú bắt về còn có thể cho học viên trong phủ thực hành luyện tập.
Kiếp trước A Linh đã từng tham gia hoạt động này ở phủ học, nhưng lúc đó cô ta không hiểu rõ về Mãnh Hống Thú, sau này A Linh sa ma muốn ra khỏi Ma Vực phải đi qua rừng Vĩnh Dạ.
Số Mãnh Hống Thú nàng xử lý không dưới một ngàn con, đối phó với chúng, A Linh rất có kinh nghiệm.
Đó là phương pháp hiệu quả nhất, tốn ít sức nhất mà nàng đúc kết được trong thực tiễn.
Điểm yếu của Mãnh Hống Thú không nằm ở da thịt, thậm chí không nằm ở tim, mà nằm ở vị trí ba tấc trên rốn, bên trong "túi khí".
Hơi thở của Mãnh Hống Thú không giống các loài động vật khác dùng phổi, chúng dựa vào một cơ quan có thể tích trữ khí, A Linh gọi thẳng nó là túi khí.
Đại bộ phận đã bỏ xa nàng một khoảng, chỉ còn bóng dáng bạch y phía trước cách nàng chưa đầy hai sải tay, cũng giống như nàng, đi cuối hàng.
Tà váy trắng mềm mại lượn quanh chân nàng ta, theo từng bước đi, như những gợn sóng lan tỏa trên mặt nước, hơi lóa mắt.
A Linh nhíu mày bĩu môi, cảm thấy gọi Sư Thanh Thiển là quỷ treo cổ quả không sai, nàng ta đi nhẹ nhàng như đang bay, trông mà ghê người.
Cuối cùng ánh mắt A Linh dừng lại trên bàn tay trắng đến rợn người kia, bàn tay đang nắm hờ hững quả táo đỏ, trông như không hề dùng sức, nhưng các khớp xương lại nổi lên như những ngọn núi hiểm trở, cứ như chỉ còn một lớp da bọc lấy bộ xương trắng.
A Linh chỉ nghe nói phàm nhân thích theo đuổi sự mảnh mai yếu ớt, chứ chưa từng thấy tu sĩ nào thích kiểu người trông như bẻ nhẹ một cái là gãy này.
Kiểu người coi ăn uống như nhiệm vụ này, đột nhiên lại nắm một quả táo đỏ trong tay, A Linh thế nào cũng cảm thấy không đơn giản.
Màu đỏ trong bàn tay trắng nõn kia phản chiếu trong đôi mắt đen láy của A Linh, nàng không khỏi suy nghĩ, có phải mình đã bỏ sót thông tin gì không.
Mãnh Hống Thú, sợ táo đỏ?
A Linh nhớ lại tập tính của Mãnh Hống Thú.
Loài mãnh thú này đa phần sống trong rừng Vĩnh Dạ trên bình nguyên Tứ Hoàng, nơi giao thoa giữa Ma giới và Nhân giới, tính tình hung dữ, thân hình to lớn, một con Mãnh Hống Thú trưởng thành có thể cao đến hai trượng, dài đến ba trượng, nặng ít nhất cũng phải hai vạn cân.
Người thường gặp phải thì chỉ có nước chết.
Khác với các mãnh thú khác săn mồi để ăn, Mãnh Hống Thú được gọi là hung thú vì chúng thích gϊếŧ chóc.
Hung thú bình thường cũng sẽ không dễ dàng đến Nhân giới, chỉ có Mãnh Hống Thú, dường như rất thích con người, thường xuyên ra khỏi rừng Vĩnh Dạ đến Nhân giới tàn sát bừa bãi.
Bách tính vùng biên giới không chịu nổi sự quấy nhiễu của chúng, triều đình phải ra mặt, treo thưởng hậu hĩnh quanh năm, tu sĩ săn được một con Mãnh Hống Thú sẽ được thưởng trăm lượng vàng.
Không biết Viện trưởng phủ học Hồng Tiệm là Tăng lão muốn kiếm thêm thu nhập cho phủ học, hay là muốn rèn luyện tu sĩ trong phủ, hoặc là muốn nhất tiễn song điêu, nên thường xuyên phái tu sĩ trong phủ đi săn Mãnh Hống Thú.
A Linh thầm tán thưởng, đây đúng là nhất tiễn tam điêu, Mãnh Hống Thú bắt về còn có thể cho học viên trong phủ thực hành luyện tập.
Kiếp trước A Linh đã từng tham gia hoạt động này ở phủ học, nhưng lúc đó cô ta không hiểu rõ về Mãnh Hống Thú, sau này A Linh sa ma muốn ra khỏi Ma Vực phải đi qua rừng Vĩnh Dạ.
Số Mãnh Hống Thú nàng xử lý không dưới một ngàn con, đối phó với chúng, A Linh rất có kinh nghiệm.
Đó là phương pháp hiệu quả nhất, tốn ít sức nhất mà nàng đúc kết được trong thực tiễn.
Điểm yếu của Mãnh Hống Thú không nằm ở da thịt, thậm chí không nằm ở tim, mà nằm ở vị trí ba tấc trên rốn, bên trong "túi khí".
Hơi thở của Mãnh Hống Thú không giống các loài động vật khác dùng phổi, chúng dựa vào một cơ quan có thể tích trữ khí, A Linh gọi thẳng nó là túi khí.
19
0
3 tháng trước
6 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
