Chương 10
Cuộc sống xa xỉ
Nhìn qua An Định khu sân nhỏ, Lâm Hoàng cảm thấy ông chủ của khách sạn này hẳn phải cùng trước đó mình đã từng thấy tên Lê Lang kia gần giống nhau, là một cái người ăn diện. Nhưng khi hắn nhìn thấy bản thân của ông chủ khách sạn thời điểm, hắn mới phát hiện là cùng tưởng tượng của mình chênh lệch rất xa.
Chủ khách sạn là một người đàn ông trung niên có tướng mạo hết sức bình thường, dáng người cũng không cao, người thì hơi mập, trên đầu bóng loáng không có một cọng tóc, bộ dáng của hắn thuộc về ném vào trong đám người cũng không có chút nào thu hút cái chủng loại kia. Tuổi tác của hắn thì không quá rõ ràng, khuôn mặt của hắn thoạt nhìn khoảng chừng từ 40 đến 60 tuổi , làn da hơi trắng, hơn nữa nếp nhăn cũng không nhiều.
Hắn mặc quần áo trên người cũng hết sức tùy ý, áo sơmi tay ngắn màu vàng sáng rõ ràng so với dáng người của hắn phải lớn hơn một chút, giống như hắn đang mặc một cái áo khoác trên người. Dưới thân của hắn thì mặc một cái quần xà lỏn lớn màu xanh nước biển, nó hơi dài hơn đầu gối, hắn giống như cũng mua lớn một chút.
"Xin chào quý khách, ngài có phải là hôm nay chuẩn bị vào ở gian phòng số 302 quý khách phải không ạ?" Tên đần ông trung niên đầu trọc đứng ở phía sau quầy tiếp tân, trên mặt của hắn mang theo nụ cười để cho người ta hết sức thoải mái, hơi lộ ra bên ngoài hàm răng trên, hàm răng của hắn trắng noãn mà chỉnh tề.
"Ừm, ngài có phải là ông chủ của khách sạn này hả?" Lâm Hoàng lấy ra thẻ phòng đưa cho hắn đăng ký, thuận miệng tán dương một câu, "Sân nhỏ được thiết kế đến thật xinh đẹp!"
"Cám ơn ngài , bình thường ta chỉ có điểm yêu thích đó, đều là ta đùa giỡn để giết thời gian ." Chủ khách sạn khiêm tốn cười nói.
Lâm Hoàng nghe xong thì hơi có vẻ kinh ngạc, hắn nghĩ với bộ dáng lôi thôi lếch thếch của ông chủ khách sạn, còn tưởng rằng vườn hoa ở bên ngoài là hắn tìm nhà thiết kế đến làm, không nghĩ tới lại là do một tên ăn mặc lôi thôi lếch thếch ở trước mặt hắn tự tay của chính mình làm ra.
"Quý khách, gian phòng của ngài ở trên lầu ba bên tay phải, đi thẳng đến cuối cùng là đến." Ông chủ khách sạn đăng ký xong đem thẻ phòng trả lại cho Lâm Hoàng, hắn đưa tay chỉ về hướng bên tay phải của cầu thang.
Lâm Hoàng đưa tay nhận lấy thẻ phòng đang chuẩn bị quay người đi lên lầu, nhưng lại bị ông chủ khách sạn gọi lại.
"Đúng rồi, quý khách, đối diện gian phòng số 301 của quý khách có một cái tính tình không tốt lắm, mỗi ngày vào lúc rạng sáng hắn muốn vào trong sân luyện đao. Nếu như hắn có làm ra thanh âm ầm ĩ gì, còn xin ngài thông cảm cho."
"Được rồi, ta hiểu rồi." Lâm Hoàng cũng không có suy nghĩ quá nhiều, hắn nhẹ gật đầu quay người liền đi lên lầu.
Cầu thang là do gỗ lim làm thành, kiểu xoay tròn kéo dài đi lên, phía bên phải tay vịn cùng trên lan can đều điêu khắc lấy tinh xảo hoa văn. Hoa văn lấy cây cỏ làm chủ đạo, xen lẫn cành lá cùng đóa hoa, từ xa nhìn lại quả thực giống như thật.
Lâm Hoàng giẫm ở trên ván gỗ của cầu thang, dưới chân của hắn truyền đến cực kỳ nhỏ bé kẽo kẹt âm thanh, trên đường đi đến lầu ba, hắn dựa theo chỉ dẫn của ông chủ khách sạn hướng về phía bên tay phải đi đến, đi thẳng đến cuối cùng.
Đến cửa phòng số 302, hắn nhịn không được liếc nhìn qua phía cửa đối diện của gian phòng số 301, trong lòng của hắn âm thầm có chút hiếu kỳ cửa đối diện là người như thế nào. Một lát sau, hắn lắc đầu cười khẽ, "Ta lo chuyện bao đồng làm cái gì, việc khẩn cấp bây giờ của ta là vì thi quân dự bị Thợ Săn làm chuẩn bị!"
Hắn đem thẻ phòng quẹt vào cửa phòng số 302, đẩy cửa đi vào. Một bước vào bên trong gian phòng, hắn liền đứng lại ở tại chỗ, vẻ mặt của hắn tràn đầy kinh ngạc."Liên minh chính phủ cho phúc lợi tốt như vậy sao?"
Gian phòng này, là một gian phòng xa hoa, chỉ là phòng khách liền có trên trăm mét vuông, hơn nữa trong phòng trang trí rất có phong cách. Ở chính giữa trên trần nhà của phòng khách có một cái kia đèn chùm lớn, nó giống như được làm từ vàng nguyên chất, đèn được mở lên làm cả căn phong lộng lẫy hẳn ra, nhìn qua giá cả liền không rẻ.
Cả phòng trang trí phong cách, xa hoa, nhưng không màu mè. Ngoại trừ cái đèn treo kia, trong phòng vật trang trí khác cũng không nổi bật, nhưng theo chi tiết có thể nhìn thấy được. Thậm chí tấm thảm ở dưới chân này, cũng có viền vàng, nếu như không nhìn kỹ, có thể sẽ coi nó chỉ là dùng vải thường màu vàng bện ra mà thôi.
"Ông chủ của khách sạn này thật có tiền, liền thảm cũng có viền vàng. . ." Lâm Hoàng ngồi xổm người xuống lật tấm thảm nhìn, cẩn thận quan sát một phen, "Mẹ, vẫn là vàng thật!"
Thế giới này, vàng cũng như Trái Đất thuộc về kim loại hiếm, tác dụng chủ yếu của nó là dùng để làm ra các loại xa hoa trang sức và vật dụng, giá cả vẫn còn rất đắt, một gram vàng liền muốn 300 điểm tín dụng. Tấm thảm này mặc dù hắn không biết là từ da của quái vật nào làm ra, nhưng chỉ là khảm nạm một vòng viền vàng này giá trị của nó chỉ sợ cũng mấy trăm ngàn điểm tín dụng.
Lâm Hoàng nhịn không được ngẩng đầu lên nhìn trên đỉnh đầu của mình đèn treo, hắn nhịn không được líu lưỡi nói, " chiếc đèn này sẽ không phải cũng là vàng nguyên chất đi, nếu là như vậy, chỉ sợ giá tiền của nó phải hơn triệu điểm tín dụng. . ."
Hắn đi quanh phòng một vòng, Lâm Hoàng đầy đủ cảm nhận được cái khách này xa hoa, hắn nhịn không được cảm thán, "Khó trách khách sạn này giá một phòng rẻ nhất cũng phải trên ngàn điểm tín dụng mới có thể ở một đêm."
Phòng này được thiết kế là hai phòng ngủ cùng một phòng khách, không chỉ có phòng khách diện tích lớn, diện tích của phòng ngủ cũng không nhỏ, thậm chí phòng vệ sinh thì mỗi phòng cũng có một cái.
Lâm Hoàng chọn phòng hơi lớn hơn ở bên trái, ban công của nó hướng về phía dưới lầu vườn hoa. Hắn kéo rèm cửa sổ, mở ra cửa sổ, trên ban công có một bộ bàn được làm bằng cây mây để ở ngoài trời, bên cạnh còn có một cái võng cũng được làm bằng cây mây.
Lâm Hoàng đi đến bên cạnh ban công, hắn hướng về phía dưới nhìn lại, toàn bộ sân nhỏ lần lượt thu vào đáy mắt, nhìn từ góc độ này, vườn hoa càng thêm xinh đẹp.
"Chờ về sau ta có tiền, ta cũng sẽ mua một căn biệt thự như thế này, đến lúc đó tìm ông chủ giúp ta thiết kế lại vườn hoa." Lâm Hoàng nhịn không được khóe miệng hơi nhếch lên.
Lúc chiều, Lâm Hoàng đang nằm ở trên võng phơi nắng.
Lâm Hinh sau khi tan học liền chạy thẳng tới An Định cư, nàng có chút không kịp chờ đợi muốn nhìn một chút An Định cư khách sạn gian phòng rốt cuộc là như thế nào.
Đến trước sân của khách sạn, nàng cuối cùng vẫn là không dám bước vào, mà là dùng Đế Tâm nhẫn bấm số điện thoại của Lâm Hoàng, nhẫn rất nhanh liền kết nối được, truyền đến thanh âm của Lâm Hoàng, "Ngươi tan học rồi?"
"Ta đã đến cửa khách sạn. . ." Lâm Hinh nhỏ giọng nói.
"Vậy liền vào đi thôi, phòng số 302." Lâm Hoàng nói xong theo trên võng xoay người đứng dậy, hắn đứng ở bên cạnh ban công, hướng về phía dưới Lâm Hinh vẫy vẫy tay.
Nhìn thấy Lâm Hoàng hướng về phía chính mình vẫy tay, Lâm Hinh lúc này mới tin tưởng Lâm Hoàng không phải đang nói đùa với mình, nàng cũng hướng về phía hắn vẫy tay lại, lúc này mới bước vào sân của khách sạn.
Xuyên qua sân nhỏ, đến sảnh khách sạn, Lâm Hinh thấy ông chủ của khách sạn nhìn mình, nàng vội vàng giải thích nói, "Ta tới tìm ca ca của ta, hắn tên Lâm Hoàng."
"A, ngươi nói vị tiểu ca vừa rồi sao, hắn ở phòng 302, lên lầu ba bên tay phải đi đến cuối hành lang." Ông chủ của khách sạn nhẹ gật đầu.
"Cám ơn ngài." Lâm Hinh thè lưỡi, dọc theo cầu thang đi lên.
Đến cửa gian phòng, cửa đang mở, Lâm Hinh nhìn thoáng qua bảng số phòng, sợ mình nhớ sai."302, hẳn là không có sai."
Sau khi xác nhận, lúc này nàng mới đẩy cửa đi vào.
"Oa!" Nhìn thấy bên trong gian phòng trang trí, Lâm Hinh nhịn không được lên tiếng hô to.
"Đẹp phải không hả?" Lâm Hoàng chậm rãi đi tới, đưa cho nàng một ly đồ uống nước trái cây.
"Ừm!" Lâm Hinh dùng sức nhẹ gật đầu, sau đó nàng có chút do dự nhìn về phía ly nước trái cây, "Ly nước trái cây này phải trả tiền sao?"
"Không cần trả tiền, tiền phòng đã bao hết, bên trong gian phòng tất cả đồ ăn cùng đồ uống đều không cần trả tiền, ta đã hỏi qua ông chủ của khách sạn." Lâm Hoàng cười giải thích nói.
Lâm Hinh lúc này mới yên lòng nhận lấy đồ uống, nàng uống một ngụm thưởng thức hương vị về sau, con mắt cũng phát sáng lên, vội vàng mấy ngụm đem một ly đồ uống uống sạch, "Uống ngon thật, ca, đây là cái gì đồ uống?"
"Ta cũng không biết, ông chủ của khách sạn nói là chính hắn tự pha chế, gọi trà tĩnh tâm, chủ yếu nguyên liệu là nước từ rễ cây của loại thực vật quái vật nào đó, ta cũng cảm thấy uống rất ngon." Lâm Hoàng ngày hôm nay đã uống hết mấy ly, hắn từ trước đến nay không rất thích uống đồ ngọt, nhưng mùi vị loại đồ uống này lại làm cho hắn khó mà từ chối.
"Hắn nơi này đồ ăn cũng vị rất ngon, ngươi có đói bụng hay không, nếu mà đói bụng thì chúng ta liền ăn cơm chiều đi. " Lâm Hoàng cơm trưa cũng là ăn ở khách sạn, đồ ăn để cho hắn khen không dứt miệng.
Lâm Hinh vốn đang không quá đói, nhưng sau khi nghe xong Lâm Hoàng nói khách sạn này đồ ăn rất ngon, cũng có chút đói bụng.
Hai người lúc này đi ra ngoài chạy thẳng tới lầu hai phòng ăn của khách sạn.
Hai người đến trong phòng ăn lúc, trong phòng ăn đã có vài người khách, nhìn cách ăn mặc tựa hồ cũng là Thợ Săn, đoán chừng là ngày hôm qua tham dự săn giết quái vật ở lại, còn không có rời đi.
Phòng ăn là tiệc búp-phê, với những chiếc bàn nhỏ đặt ở xung quanh, cũng không biết dùng thủ đoạn gì để giữ ấm, có thể giữ nguyên lại hương vị của món ăn như lúc vừa nấu ra .
Lâm Hoàng cùng Lâm Hinh hai người chiếm một cái bàn nhỏ, đem từng món mình thích ăn bưng lên, bày trên bàn, thẳng đến không còn chỗ để bỏ xuống được mới bỏ qua. Sau đó, hai người bắt đầu ăn như gió cuốn.
Trong nhà ăn khách không nhiều, tốp năm tốp ba tùy ý trò chuyện, Lâm Hoàng cùng Lâm Hinh thì ăn đến hết sức chăm chú.
Nhưng là đột nhiên, tất cả nói chuyện trời đất thanh âm gần như tại đồng thời im bặt dừng lại, toàn bộ phòng ăn đột nhiên yên tĩnh trở lại.
Tất cả khách nhân đều ngẩng đầu hướng về phía cửa ra vào nhìn lại, Lâm Hoàng cùng Lâm Hinh hai người thấy thế, cũng không nhịn được ngẩng đầu hướng về phương hướng kia nhìn lại.
16
0
6 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
