0 chữ
Chương 7
Chương 7
Nhóm người giúp việc đứng bên đều đã chuẩn bị tâm lý để đón một màn đập phá quen thuộc – cứ mỗi lần cậu chủ rời đi là cô Hạ lại tức giận đến mức đập vỡ cả loạt đồ cổ. Chỉ vài hôm trước do cô bệnh nặng mới miễn được cho mấy món mới đổi.
Phòng khách và phòng ăn im ắng như tờ, ai nấy nín thở sợ gây sự chú ý.
Mãi đến khi nghe thấy tiếng cửa phòng ngủ trên lầu khẽ đóng lại, mọi người mới ngơ ngác nhìn nhau.
Cái... cái gì vậy? Cô Hạ... không nổi giận?
Hôm nay mặt trời mọc từ phía Tây à?
Trong khi đó, Hạ Nhuyễn hoàn toàn không biết mấy người giúp việc đang hồi hộp đến toát mồ hôi hột. Trong nguyên tác cũng không nhắc gì đến việc nguyên chủ có thói quen đập đồ để xả giận.
Sau khi uống thuốc, cô thay đồ ngủ mới rồi nằm xuống giường, ngủ một mạch đến tận tối.
Lúc mở mắt, trước mặt chỉ toàn một màu đen đặc.
Cô ngồi dậy trong mơ hồ, đầu óc vẫn còn lơ mơ chưa tỉnh hẳn. Một lúc sau mới định thần lại được.
Cô bật đèn, đồng hồ hiển thị đã là sáu giờ chiều.
Lại ngủ thêm nửa ngày nữa, đầu không còn đau như sáng, tinh thần cũng khá hơn nhiều.
Không thể cứ nằm mãi thế này được, cô phải ra ngoài vận động một chút.
Dù sao cả căn biệt thự này ngoài cô ra chỉ còn nhóm người giúp việc. Ăn tối xong đi dạo quanh nhà một vòng cũng không tệ.
Ra khỏi phòng tắm, vừa mở cửa phòng, Hạ Nhuyễn đã thấy người giúp việc đứng chần chừ ngay bên ngoài. Cửa bất ngờ bật mở khiến cô hoảng hốt, rõ ràng chưa chuẩn bị tinh thần.
"Cô... cô Hạ?" Tiểu Phương ngẩn người tại chỗ, ánh mắt đầy kinh hãi.
Đến mức Hạ Nhuyễn suýt tưởng mình là quái vật nào đó. Cô nhíu mày hỏi: "Có chuyện gì?" Chẳng lẽ nam chính lại quay về? Không đến mức xui xẻo vậy chứ...
"Cô Hạ, thư ký có gọi điện đến, nhờ tôi chuyển lời... nói rằng sáng mai sẽ có người đến đón cô về nhà từ đường." Lời của Tiểu Phương còn xem như liền mạch.
Trên mặt Hạ Nhuyễn không có biểu cảm gì đặc biệt, thật ra trong lòng hơi bực. Cô hờ hững đáp một câu: "Biết rồi, mai tôi sẽ đi."
Người giúp việc rõ ràng còn điều gì muốn nói, cứ đứng ngập ngừng không rời đi. Hạ Nhuyễn nhận ra ngay, có lẽ lời dặn của thư ký không chỉ có vậy.
"Còn gì nữa không?" Cô chủ động hỏi.
Tiểu Phương như bị hỏi trúng chỗ khó, chần chừ một chút mới đáp: "Thư ký còn dặn... mai cô nên ăn mặc trang trọng một chút." Dứt lời vội bước lùi lại, sợ Hạ Nhuyễn tức giận đổ hết lên đầu mình.
Nhưng Hạ Nhuyễn chỉ ngáp một cái, uể oải hỏi lại: "Biết rồi, cơm tối nấu xong chưa?" Trưa nay cô chưa ăn gì, giờ bụng đã đói meo.
Phản ứng quá đỗi bình tĩnh ấy khiến người giúp việc nhất thời sửng sốt.
"Nấu... nấu xong rồi ạ."
Hạ Nhuyễn gật đầu rồi đi thẳng xuống lầu. Có vẻ tối nay cô cần lục lại tủ đồ xem có bộ nào kín đáo hơn không.
Nam chính là cháu đích tôn nhà họ Bùi, nhưng dòng họ đông đúc, anh em họ đầy ra. Mỗi lần về nhà từ đường là một lần tụ họp đông đủ. Ngoài ông cụ Bùi ra, chẳng ai ưa gì nguyên chủ.
Xem ra ngày mai lại là một trận chiến. Hạ Nhuyễn khẽ thở dài.
Với mức độ "làm người ta ghét" của nguyên chủ hiện giờ, cô chỉ còn cách ít nói nhiều ăn để giảm thiểu sự hiện diện. Ba trăm triệu cô không có, mà có thì cũng chẳng đời nào bồi thường.
Ngồi trong phòng ăn trống vắng, Hạ Nhuyễn hoàn toàn không vì chuyện phải về nhà từ đường mà mất khẩu vị. Không có nam chính, ngay cả không khí quanh bàn ăn cũng trong lành hơn hẳn.
Phòng khách và phòng ăn im ắng như tờ, ai nấy nín thở sợ gây sự chú ý.
Mãi đến khi nghe thấy tiếng cửa phòng ngủ trên lầu khẽ đóng lại, mọi người mới ngơ ngác nhìn nhau.
Cái... cái gì vậy? Cô Hạ... không nổi giận?
Hôm nay mặt trời mọc từ phía Tây à?
Trong khi đó, Hạ Nhuyễn hoàn toàn không biết mấy người giúp việc đang hồi hộp đến toát mồ hôi hột. Trong nguyên tác cũng không nhắc gì đến việc nguyên chủ có thói quen đập đồ để xả giận.
Sau khi uống thuốc, cô thay đồ ngủ mới rồi nằm xuống giường, ngủ một mạch đến tận tối.
Cô ngồi dậy trong mơ hồ, đầu óc vẫn còn lơ mơ chưa tỉnh hẳn. Một lúc sau mới định thần lại được.
Cô bật đèn, đồng hồ hiển thị đã là sáu giờ chiều.
Lại ngủ thêm nửa ngày nữa, đầu không còn đau như sáng, tinh thần cũng khá hơn nhiều.
Không thể cứ nằm mãi thế này được, cô phải ra ngoài vận động một chút.
Dù sao cả căn biệt thự này ngoài cô ra chỉ còn nhóm người giúp việc. Ăn tối xong đi dạo quanh nhà một vòng cũng không tệ.
Ra khỏi phòng tắm, vừa mở cửa phòng, Hạ Nhuyễn đã thấy người giúp việc đứng chần chừ ngay bên ngoài. Cửa bất ngờ bật mở khiến cô hoảng hốt, rõ ràng chưa chuẩn bị tinh thần.
"Cô... cô Hạ?" Tiểu Phương ngẩn người tại chỗ, ánh mắt đầy kinh hãi.
Đến mức Hạ Nhuyễn suýt tưởng mình là quái vật nào đó. Cô nhíu mày hỏi: "Có chuyện gì?" Chẳng lẽ nam chính lại quay về? Không đến mức xui xẻo vậy chứ...
Trên mặt Hạ Nhuyễn không có biểu cảm gì đặc biệt, thật ra trong lòng hơi bực. Cô hờ hững đáp một câu: "Biết rồi, mai tôi sẽ đi."
Người giúp việc rõ ràng còn điều gì muốn nói, cứ đứng ngập ngừng không rời đi. Hạ Nhuyễn nhận ra ngay, có lẽ lời dặn của thư ký không chỉ có vậy.
"Còn gì nữa không?" Cô chủ động hỏi.
Tiểu Phương như bị hỏi trúng chỗ khó, chần chừ một chút mới đáp: "Thư ký còn dặn... mai cô nên ăn mặc trang trọng một chút." Dứt lời vội bước lùi lại, sợ Hạ Nhuyễn tức giận đổ hết lên đầu mình.
Nhưng Hạ Nhuyễn chỉ ngáp một cái, uể oải hỏi lại: "Biết rồi, cơm tối nấu xong chưa?" Trưa nay cô chưa ăn gì, giờ bụng đã đói meo.
"Nấu... nấu xong rồi ạ."
Hạ Nhuyễn gật đầu rồi đi thẳng xuống lầu. Có vẻ tối nay cô cần lục lại tủ đồ xem có bộ nào kín đáo hơn không.
Nam chính là cháu đích tôn nhà họ Bùi, nhưng dòng họ đông đúc, anh em họ đầy ra. Mỗi lần về nhà từ đường là một lần tụ họp đông đủ. Ngoài ông cụ Bùi ra, chẳng ai ưa gì nguyên chủ.
Xem ra ngày mai lại là một trận chiến. Hạ Nhuyễn khẽ thở dài.
Với mức độ "làm người ta ghét" của nguyên chủ hiện giờ, cô chỉ còn cách ít nói nhiều ăn để giảm thiểu sự hiện diện. Ba trăm triệu cô không có, mà có thì cũng chẳng đời nào bồi thường.
Ngồi trong phòng ăn trống vắng, Hạ Nhuyễn hoàn toàn không vì chuyện phải về nhà từ đường mà mất khẩu vị. Không có nam chính, ngay cả không khí quanh bàn ăn cũng trong lành hơn hẳn.
12
0
2 tháng trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
