0 chữ
Chương 29
Chương 29
"Nhanh vậy đã vào vai người vợ hiền mẹ đảm rồi à?"
Hạ Nhuyễn liếc nhìn màn hình thang máy, sao còn chưa đến. Cô thản nhiên đáp: "Thì sao?" Muốn thay nữ chính bất bình à?
Quả nhiên đối phương cười khẩy một tiếng, vẻ khinh miệt không hề che giấu, thậm chí còn vỗ tay trêu chọc: "Vậy thì cố lên nhé." Dứt lời, dẫn theo một nhóm người rầm rộ rời khỏi tòa nhà.
"Có bệnh." Đó là ấn tượng duy nhất của Hạ Nhuyễn về Mặc Thiên Thần.
Cô bước vào thang máy, văn phòng tổng giám đốc nằm ở tầng cao, khiến tai cô có chút ù đi.
Đinh!
Cửa thang máy mở ra, tầm nhìn lập tức trở nên thoáng đãng. Văn phòng tổng giám đốc chiếm trọn một tầng, lối sống của người giàu thật sự vượt xa sức tưởng tượng của cô.
Thư ký Thường đã đứng đợi ngoài thang máy. Thấy trang phục hôm nay của Hạ Nhuyễn, hắn hơi ngẩn ra một lúc rồi vội vàng nhận lấy hộp cơm trong tay cô.
"Cô Hạ, sếp Bùi đang đợi trong phòng."
Hạ Nhuyễn suýt nữa đặt hộp cơm xuống rồi đi ngay, may mà nhớ ra còn phải ghi hình để báo cáo. Cô theo chân thư ký Thường bước vào văn phòng tổng giám đốc.
Vừa đặt hộp cơm lên bàn, thư ký Thường coi như hoàn thành nhiệm vụ, nhanh chóng rời đi, còn cố tình cho tiếp tân nghỉ sớm vì sợ cô Hạ lại gây chuyện.
Hạ Nhuyễn bước vào văn phòng, người đàn ông mặc vest chỉnh tề đang xoa trán mệt mỏi, bỏ kính xuống, hoàn toàn phớt lờ sự hiện diện của cô.
Việc thư ký Thường rời đi khiến cô bất ngờ: "Anh đi rồi, ai quay video?"
Có hắn ở đây, ít ra cô còn thấy thoải mái hơn khi ở một mình với Bùi Cẩn.
Thư ký Thường bị gọi lại, chỉ vào camera đang quay: "Cô Hạ yên tâm, đã bắt đầu ghi hình rồi. Tôi sẽ cắt dựng gửi cho ông cụ Bùi."
Hạ Nhuyễn đành gật đầu, đợi thư ký Thường đóng cửa lại, cảm nhận được ánh mắt của Bùi Cẩn, cô lặng lẽ ngồi xuống ghế sofa, chẳng buồn liếc nhìn anh.
Bùi Cẩn như chẳng để tâm đến vẻ mặt lạnh nhạt của cô, nới lỏng cà vạt, dáng người cao ráo bước về phía sofa.
Cô không có ý định giúp anh mở hộp cơm — tay chân đầy đủ, tự làm đi.
Bàn tay trắng trẻo, các khớp xương rõ ràng, đẹp đến mức khiến người khác muốn nhìn mãi.
Hạ Nhuyễn bắt đầu để đầu óc lang thang, mãi đến khi phát hiện Bùi Cẩn đã ngồi đối diện.
"Cô ăn rồi?" Giọng anh trầm thấp, lạnh nhạt như đang hỏi lấy lệ.
Buổi sáng Hạ Nhuyễn ăn muộn lại còn ăn vặt, chẳng còn bụng đâu mà ăn trưa, cũng không muốn ăn cùng anh.
"Ừm." Cô đáp ngắn gọn.
Bùi Cẩn không nói thêm, động tác ăn uống tao nhã như quý tộc, từng cử chỉ đều toát ra vẻ cao quý.
Hạ Nhuyễn nhìn mà có cảm giác như đang xem tranh chuyển động. Chẳng trách nguyên chủ mê mẩn anh đến thế — đúng là có tư cách để mê.
Khi anh ăn xong, cô ngáp một cái, bắt đầu cảm thấy buồn ngủ.
Bùi Cẩn lau sạch khóe miệng, ngẩng đầu thấy gương mặt trắng trẻo lộ ra vẻ mệt mỏi: "Buồn ngủ thì vào phòng nghỉ đằng sau ngủ một lát."
Câu nói như khiến cô bừng tỉnh! Hạ Nhuyễn nghe rõ từng chữ, tỉnh như chưa từng buồn ngủ.
"Không cần, anh ăn xong là tôi đi." Cô không hiểu vì sao người đàn ông trước giờ vẫn luôn ghét mình bỗng nhiên trở nên "quan tâm", điều này không phải điềm lành.
Cô không tin Bùi Cẩn sẽ thích mình, chỉ sợ những thay đổi gần đây của cô khiến anh nghi ngờ, muốn thử thăm dò.
Vừa định lấy hộp cơm đi, Bùi Cẩn lên tiếng ngăn lại:
"Tối tôi cho người đem về."
Hạ Nhuyễn liếc nhìn màn hình thang máy, sao còn chưa đến. Cô thản nhiên đáp: "Thì sao?" Muốn thay nữ chính bất bình à?
Quả nhiên đối phương cười khẩy một tiếng, vẻ khinh miệt không hề che giấu, thậm chí còn vỗ tay trêu chọc: "Vậy thì cố lên nhé." Dứt lời, dẫn theo một nhóm người rầm rộ rời khỏi tòa nhà.
"Có bệnh." Đó là ấn tượng duy nhất của Hạ Nhuyễn về Mặc Thiên Thần.
Cô bước vào thang máy, văn phòng tổng giám đốc nằm ở tầng cao, khiến tai cô có chút ù đi.
Đinh!
Cửa thang máy mở ra, tầm nhìn lập tức trở nên thoáng đãng. Văn phòng tổng giám đốc chiếm trọn một tầng, lối sống của người giàu thật sự vượt xa sức tưởng tượng của cô.
Thư ký Thường đã đứng đợi ngoài thang máy. Thấy trang phục hôm nay của Hạ Nhuyễn, hắn hơi ngẩn ra một lúc rồi vội vàng nhận lấy hộp cơm trong tay cô.
Hạ Nhuyễn suýt nữa đặt hộp cơm xuống rồi đi ngay, may mà nhớ ra còn phải ghi hình để báo cáo. Cô theo chân thư ký Thường bước vào văn phòng tổng giám đốc.
Vừa đặt hộp cơm lên bàn, thư ký Thường coi như hoàn thành nhiệm vụ, nhanh chóng rời đi, còn cố tình cho tiếp tân nghỉ sớm vì sợ cô Hạ lại gây chuyện.
Hạ Nhuyễn bước vào văn phòng, người đàn ông mặc vest chỉnh tề đang xoa trán mệt mỏi, bỏ kính xuống, hoàn toàn phớt lờ sự hiện diện của cô.
Việc thư ký Thường rời đi khiến cô bất ngờ: "Anh đi rồi, ai quay video?"
Có hắn ở đây, ít ra cô còn thấy thoải mái hơn khi ở một mình với Bùi Cẩn.
Thư ký Thường bị gọi lại, chỉ vào camera đang quay: "Cô Hạ yên tâm, đã bắt đầu ghi hình rồi. Tôi sẽ cắt dựng gửi cho ông cụ Bùi."
Hạ Nhuyễn đành gật đầu, đợi thư ký Thường đóng cửa lại, cảm nhận được ánh mắt của Bùi Cẩn, cô lặng lẽ ngồi xuống ghế sofa, chẳng buồn liếc nhìn anh.
Cô không có ý định giúp anh mở hộp cơm — tay chân đầy đủ, tự làm đi.
Bàn tay trắng trẻo, các khớp xương rõ ràng, đẹp đến mức khiến người khác muốn nhìn mãi.
Hạ Nhuyễn bắt đầu để đầu óc lang thang, mãi đến khi phát hiện Bùi Cẩn đã ngồi đối diện.
"Cô ăn rồi?" Giọng anh trầm thấp, lạnh nhạt như đang hỏi lấy lệ.
Buổi sáng Hạ Nhuyễn ăn muộn lại còn ăn vặt, chẳng còn bụng đâu mà ăn trưa, cũng không muốn ăn cùng anh.
"Ừm." Cô đáp ngắn gọn.
Bùi Cẩn không nói thêm, động tác ăn uống tao nhã như quý tộc, từng cử chỉ đều toát ra vẻ cao quý.
Hạ Nhuyễn nhìn mà có cảm giác như đang xem tranh chuyển động. Chẳng trách nguyên chủ mê mẩn anh đến thế — đúng là có tư cách để mê.
Bùi Cẩn lau sạch khóe miệng, ngẩng đầu thấy gương mặt trắng trẻo lộ ra vẻ mệt mỏi: "Buồn ngủ thì vào phòng nghỉ đằng sau ngủ một lát."
Câu nói như khiến cô bừng tỉnh! Hạ Nhuyễn nghe rõ từng chữ, tỉnh như chưa từng buồn ngủ.
"Không cần, anh ăn xong là tôi đi." Cô không hiểu vì sao người đàn ông trước giờ vẫn luôn ghét mình bỗng nhiên trở nên "quan tâm", điều này không phải điềm lành.
Cô không tin Bùi Cẩn sẽ thích mình, chỉ sợ những thay đổi gần đây của cô khiến anh nghi ngờ, muốn thử thăm dò.
Vừa định lấy hộp cơm đi, Bùi Cẩn lên tiếng ngăn lại:
"Tối tôi cho người đem về."
13
0
2 tháng trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
