TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 17
Chương 17

"Được, muốn đánh thì đánh đi. Tôi đành phải nói Bùi Cẩn tìm một người đóng thế khác mà dỗ ông nội vậy." Hạ Nhuyễn tỏ vẻ chẳng quan tâm, vừa nói vừa rút điện thoại ra.

Điện thoại lập tức bị Bùi Cự giữ lại, đầu ngón tay hắn vô tình chạm vào làn da mịn màng như lụa của cô, sững người vài giây rồi lập tức rụt tay về.

"Tốt nhất là cô nên cầu nguyện đừng bao giờ rơi vào tay tôi." Hắn ném lại một câu rồi quay lưng bỏ đi.

Hạ Nhuyễn chẳng buồn để ý đến hắn ta, lấy khăn ướt lau sạch điện thoại. Cô biết, trước khi hợp đồng kết thúc, Bùi Cự chắc chắn không dám ra tay với mình.

Mới chưa qua nửa ngày mà liên tục có người đến gây chuyện. Là nữ phụ trong truyện đúng là chẳng dễ sống chút nào.

May mà mấy tiếng đồng hồ còn lại ở nhà lớn không ai tới quấy rầy cô nữa. Hạ Nhuyễn bị ép ngồi cạnh Bùi Cẩn suốt buổi, cảm giác căng thẳng như ngồi trên đống lửa.

"Vài hôm nữa có buổi tiệc, Hạ Hạ, con đi cùng Bùi Cẩn nhé." Đỗ Lệ Sa truyền đạt lại ý của ông cụ cho hai người, dù biết con trai mình không thích Hạ Nhuyễn, nhưng vì sức khỏe ông cụ, đành phải ép hai người phối hợp.

Hạ Nhuyễn vốn cực kỳ ghét tiệc tùng, nơi toàn là đấu đá, đặc biệt dễ khiến nữ phụ gặp tai họa nên cô định từ chối.

"Dì Đỗ, cháu..." Lời từ chối của Hạ Nhuyễn chưa kịp nói ra đã bị giọng nói trầm thấp bên cạnh át đi.

"Được, con biết rồi." Bùi Cẩn lạnh nhạt đáp.

Mặt Hạ Nhuyễn lập tức sa sầm, giờ đông người nên cô không tiện đối đầu, phải tìm cơ hội khác nói chuyện riêng. Cô không muốn tham dự buổi tiệc, càng không muốn đi cùng anh.

Dưới ánh mắt của ông cụ Bùi, Bùi Cẩn tiễn Hạ Nhuyễn ra cửa. Cô đi cạnh hắn, vừa bước qua cổng là lập tức giữ khoảng cách.

"Tôi không muốn đi tiệc." Cô đứng cách hắn hai bước, nói thẳng.

Bùi Cẩn im lặng nhìn cô, ánh mắt áp lực khiến Hạ Nhuyễn cảm thấy ngột ngạt.

Cô tưởng anh không nghe rõ, định nhắc lại thì anh mở miệng: "Cô đọc kỹ hợp đồng chưa?"

Một dự cảm không lành ập tới – có lẽ bữa tiệc này cô trốn không thoát. Hạ Nhuyễn không trả lời, chỉ lặng lẽ nhìn thẳng vào anh.

"Trong thời hạn hợp đồng, cô không có quyền từ chối bất kỳ yêu cầu nào." Giọng anh lạnh tanh vang lên, từng chữ như thấm vào da thịt.

Sắc mặt Hạ Nhuyễn càng lúc càng tệ. Hợp đồng thật sự có điều khoản đó sao? Hay cô đã bỏ sót? Nếu đúng thì thật quá vô lý.

Nguyên chủ đúng là vì yêu mà mù quáng, chẳng thèm đọc kỹ đã ký vào cái hợp đồng quái quỷ đó.

Bùi Cẩn liếc nhìn cô: "Chú Lý, đưa Hạ tiểu thư về."

Nói xong anh quay đi, chỉ để lại bóng lưng lạnh lùng.

Hạ Nhuyễn chẳng buồn nhìn bóng lưng đó, cô phải về xem lại hợp đồng ngay.

Nhưng mà...

Nam chính xưa giờ vốn chẳng ưa nguyên chủ, cô vừa mở miệng từ chối đi tiệc, lẽ ra anh phải đồng ý ngay mới đúng.

Dù gì cũng ghét cô đến vậy cơ mà.

"Hạ tiểu thư, mời." Quản gia Lý nhìn thấy thiếu gia và cô như hai người xa lạ thì chỉ biết thở dài, mở cửa xe cho cô.

"Cảm ơn." Hạ Nhuyễn đáp rồi lên xe.

Hiện tại chuyện quan trọng nhất là phải về biệt thự tìm hợp đồng, xem thử có thật là ghi cái điều khoản ép buộc kia không.

Cô chẳng thèm ngắm cảnh bên ngoài, chỉ mong xe chạy nhanh về. Vừa tới biệt thự, xe vừa dừng là cô đã mở cửa xuống, chẳng đợi quản gia Lý mở giùm.

Quản gia ngẩn người nhìn cô hấp tấp bước vào, trong lòng nghĩ: Hạ tiểu thư hình như đã thay đổi... Chỉ tiếc thiếu gia chẳng để tâm, đáng thương cho lòng chân thành của cô.

13

0

2 tháng trước

3 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.