0 chữ
Chương 25
Chương 25
“Cô ngốc à? Cô mà chết thật, chẳng phải càng đúng ý bọn họ sao?” Cha mẹ mất rồi, chẳng còn thân thích, chỉ để lại một căn tứ hợp viện, lại ở đúng ngõ Kim Ngư.
Một căn tứ hợp viện hẳn hoi! Nhà Thư Kim Việt năm người chen nhau trong gian phòng nhỏ xíu, tối đến còn phải chịu mùi chân thối của Thư Văn Minh mà cô còn cố sống cố chịu. Vậy mà Diêu Thanh Thanh sống sướиɠ thế lại còn không biết quý.
Hơn nữa, từ xưa đến nay ngõ Kim Ngư đã là nơi tụ họp của giới nhà giàu, nằm sát đường vành đai một của thành phố Thư Thành, đối diện thẳng với khu nhà tỉnh ủy, gần bệnh viện tỉnh và nhiều cơ quan cấp tỉnh khác. An ninh tốt, môi trường tốt, tương lai còn có thể tăng giá vùn vụt. Thư Kim Việt từng xem trên điện thoại, về sau một căn tứ hợp viện nhỏ ở đó đã được đấu giá lên đến tám con số!
Có lẽ biểu cảm của Thư Kim Việt quá rõ ràng, Diêu Thanh Thanh hơi xấu hổ:
“Em có thấy chị như đang than thở vô cớ, không biết quý trọng mạng sống không?”
“Ừ thì... bây giờ tôi cũng thấy vậy... hắt xì!”
Thư Kim Việt nhìn thân thể đang run rẩy của Diêu Thanh Thanh:
“Mau về nhà thay đồ đi. Sống cho đàng hoàng.”
“Này, em còn chưa nói cho chị biết tên em là gì, nhà ở đâu? Chị có thể đến tìm em chơi không?”
“Ngõ Liễu Diệp, Thư Kim Việt.”
Tối hôm đó, Thư Kim Việt mơ thấy mình được sống trong một căn tứ hợp viện rộng rãi, sáng sủa và sạch sẽ. Trong sân có giàn tử đằng nở rộ, những phiến đá xanh được nắng hong ấm áp, một con mèo béo ú có bộ lông vằn, và một con vịt quay béo ngậy đang bốc khói nghi ngút...
Nhưng khi tỉnh dậy, đập vào mũi là mùi bàn chân khủng khϊếp của Thư Văn Yến, bên tai là tiếng nghiến răng ken két của anh ta.
Thư Kim Việt thở dài. Đúng là con người luôn tham lam. Việc làm còn chưa giải quyết, bản thân có sống sót nổi không còn chưa biết, vậy mà đã mơ đến nhà lớn rồi.
Thế mà, tin vui lại đến nhanh đến thế!
Vừa ăn trưa xong, đang ngồi phơi nắng trong sân, Từ Tư Tề đã được cháu trai nhỏ của bác gái Triệu dắt vào.
“Chị Kim Việt ơi, chú này bảo đến tìm chị.”
Từ Tư Tề tò mò quan sát sân nhà. Người đông, nhà nào cũng muốn lấn ra thêm một chút nên việc cơi nới là điều khó tránh. Ngay cả nhà họ Thư cũng không ngoại lệ, bếp được dựng tạm dưới mái hiên, củi lửa than tổ ong chất đầy lối đi.
Từ Tư Tề nhe hàm răng trắng đều tăm tắp:
“Đồng chí Tiểu Thư, có tin tốt muốn báo cho em.”
Thư Kim Việt mừng thầm trong bụng, nhưng ngại trong sân có nhiều người, liền kéo Từ Tư Tề ra dưới mái hiên, chờ lúc không ai để ý mới hạ giọng hỏi:
“Anh Từ, là chuyện của em có tiến triển rồi à?”
Từ Tư Tề cũng thở phào nhẹ nhõm:
“Đúng vậy, bọn anh đã chọn giúp em mấy phương án phù hợp, bố anh bảo tranh thủ đi xem, nếu thấy ổn thì quyết luôn.”
Từ Tư Tề luôn cảm thấy nếu làm được chuyện lớn này thì có thể ghi điểm trước mặt chú mình.
Mới hai ngày ngắn ngủi mà đã tìm được “mấy” công việc “phù hợp”, hai mắt Thư Kim Việt sáng rực.
Cô vốn có đôi mắt đẹp, dáng mắt thanh tú, đuôi mắt hơi chếch lên, tròng mắt nâu nhạt, nhìn gần thấy ánh lên vẻ ngây thơ trong trẻo.
Từ Tư Tề chợt nghĩ thầm: thật ra đồng chí Tiểu Thư lớn thêm chút nữa sẽ rất xinh đẹp.
“Yên tâm, có sáu người để em lựa chọn. Nếu vẫn không ưng, bọn anh tiếp tục tìm.”
“Lựa... người?”
“Đúng thế. Ngày mai anh đã sắp xếp cho em sáu buổi xem mắt, ba người buổi sáng, ba người buổi chiều.”
Thư Kim Việt dở khóc dở cười.
Từ Tư Tề đã bắt đầu giới thiệu. Anh chàng số một là con trai duy nhất của một thợ nguội bậc bảy trong nhà máy. Anh chàng số hai là cán bộ phòng tuyên truyền của nhà máy. Người thứ ba là bạn học của Từ Tư Tề ở đại học Công nghiệp. Người thứ tư thì...
“Sao thế? Đồng chí Tiểu Thư không hài lòng à? Không sao, có yêu cầu gì cứ nói, tụi anh nhất định sẽ đối chiếu để tìm người vừa ý nhất cho em.”
Thư Kim Việt giơ hai tay ra:
“Đại ca, em chỉ muốn đi làm, không muốn hẹn hò.”
Một căn tứ hợp viện hẳn hoi! Nhà Thư Kim Việt năm người chen nhau trong gian phòng nhỏ xíu, tối đến còn phải chịu mùi chân thối của Thư Văn Minh mà cô còn cố sống cố chịu. Vậy mà Diêu Thanh Thanh sống sướиɠ thế lại còn không biết quý.
Hơn nữa, từ xưa đến nay ngõ Kim Ngư đã là nơi tụ họp của giới nhà giàu, nằm sát đường vành đai một của thành phố Thư Thành, đối diện thẳng với khu nhà tỉnh ủy, gần bệnh viện tỉnh và nhiều cơ quan cấp tỉnh khác. An ninh tốt, môi trường tốt, tương lai còn có thể tăng giá vùn vụt. Thư Kim Việt từng xem trên điện thoại, về sau một căn tứ hợp viện nhỏ ở đó đã được đấu giá lên đến tám con số!
“Em có thấy chị như đang than thở vô cớ, không biết quý trọng mạng sống không?”
“Ừ thì... bây giờ tôi cũng thấy vậy... hắt xì!”
Thư Kim Việt nhìn thân thể đang run rẩy của Diêu Thanh Thanh:
“Mau về nhà thay đồ đi. Sống cho đàng hoàng.”
“Này, em còn chưa nói cho chị biết tên em là gì, nhà ở đâu? Chị có thể đến tìm em chơi không?”
“Ngõ Liễu Diệp, Thư Kim Việt.”
Tối hôm đó, Thư Kim Việt mơ thấy mình được sống trong một căn tứ hợp viện rộng rãi, sáng sủa và sạch sẽ. Trong sân có giàn tử đằng nở rộ, những phiến đá xanh được nắng hong ấm áp, một con mèo béo ú có bộ lông vằn, và một con vịt quay béo ngậy đang bốc khói nghi ngút...
Nhưng khi tỉnh dậy, đập vào mũi là mùi bàn chân khủng khϊếp của Thư Văn Yến, bên tai là tiếng nghiến răng ken két của anh ta.
Thế mà, tin vui lại đến nhanh đến thế!
Vừa ăn trưa xong, đang ngồi phơi nắng trong sân, Từ Tư Tề đã được cháu trai nhỏ của bác gái Triệu dắt vào.
“Chị Kim Việt ơi, chú này bảo đến tìm chị.”
Từ Tư Tề tò mò quan sát sân nhà. Người đông, nhà nào cũng muốn lấn ra thêm một chút nên việc cơi nới là điều khó tránh. Ngay cả nhà họ Thư cũng không ngoại lệ, bếp được dựng tạm dưới mái hiên, củi lửa than tổ ong chất đầy lối đi.
Từ Tư Tề nhe hàm răng trắng đều tăm tắp:
“Đồng chí Tiểu Thư, có tin tốt muốn báo cho em.”
Thư Kim Việt mừng thầm trong bụng, nhưng ngại trong sân có nhiều người, liền kéo Từ Tư Tề ra dưới mái hiên, chờ lúc không ai để ý mới hạ giọng hỏi:
Từ Tư Tề cũng thở phào nhẹ nhõm:
“Đúng vậy, bọn anh đã chọn giúp em mấy phương án phù hợp, bố anh bảo tranh thủ đi xem, nếu thấy ổn thì quyết luôn.”
Từ Tư Tề luôn cảm thấy nếu làm được chuyện lớn này thì có thể ghi điểm trước mặt chú mình.
Mới hai ngày ngắn ngủi mà đã tìm được “mấy” công việc “phù hợp”, hai mắt Thư Kim Việt sáng rực.
Cô vốn có đôi mắt đẹp, dáng mắt thanh tú, đuôi mắt hơi chếch lên, tròng mắt nâu nhạt, nhìn gần thấy ánh lên vẻ ngây thơ trong trẻo.
Từ Tư Tề chợt nghĩ thầm: thật ra đồng chí Tiểu Thư lớn thêm chút nữa sẽ rất xinh đẹp.
“Yên tâm, có sáu người để em lựa chọn. Nếu vẫn không ưng, bọn anh tiếp tục tìm.”
“Lựa... người?”
“Đúng thế. Ngày mai anh đã sắp xếp cho em sáu buổi xem mắt, ba người buổi sáng, ba người buổi chiều.”
Thư Kim Việt dở khóc dở cười.
Từ Tư Tề đã bắt đầu giới thiệu. Anh chàng số một là con trai duy nhất của một thợ nguội bậc bảy trong nhà máy. Anh chàng số hai là cán bộ phòng tuyên truyền của nhà máy. Người thứ ba là bạn học của Từ Tư Tề ở đại học Công nghiệp. Người thứ tư thì...
“Sao thế? Đồng chí Tiểu Thư không hài lòng à? Không sao, có yêu cầu gì cứ nói, tụi anh nhất định sẽ đối chiếu để tìm người vừa ý nhất cho em.”
Thư Kim Việt giơ hai tay ra:
“Đại ca, em chỉ muốn đi làm, không muốn hẹn hò.”
3
0
1 tháng trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
