0 chữ
Chương 43
Chương 43: Nhà tắm (2)
"Ở đây không phải ở thôn đâu, chẳng có con sông nào để tắm, chỉ có đập chứa nước rất sâu thôi. Em gái đã rủ thì cứ mang đồ theo mà đi!"
"Mẹ!"
Bị con gái kéo áo một cách sốt sắng, Chu Vân Mai không nói thêm nữa, chỉ cau mày nhìn Đinh Vệ Hồng, cảm thấy con trai lớn đã mười tuổi rồi mà chẳng biết nhường nhịn em gái chút nào.
"Anh ơi, nước trong đập chứa nước sâu lắm, thường có người chết đuối đấy!”
Đinh Dao lo lắng nhìn anh trai, nhưng không thể đoán được cậu có bị mẹ nói trúng tim đen hay không.
Cảm nhận được ánh mắt quan tâm của em gái, Đinh Vệ Hồng cũng liếc cô một cái, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác khó tả.
Bảo là không buồn thì không đúng, nhưng cậu đã quen bị cha mẹ lơ là từ lâu, không yếu đuối như Đinh Dao nghĩ. Trái lại, sự quan tâm của em gái làm lòng cậu có chút ngứa ngáy.
Cô bé này thật sự thích người anh trai này đến vậy sao? Trước đó còn đứng ra bảo vệ cậu nữa…
“Được rồi, đi chung đi!"
Nhìn khuôn mặt bầu bĩnh của em gái, Đinh Vệ Hồng không nhịn được mà giơ tay xoa bóp.
"Anh…"
Cô bé bĩu môi vì bị bóp má, trông cực kỳ buồn cười. Đinh Dao chật vật thoát khỏi tay anh trai, uất ức gọi một tiếng.
Nhưng khi thấy nụ cười thoáng qua trên khóe môi Đinh Vệ Hồng, cô lại cảm thấy mọi thứ đều đáng giá.
***
Cuối cùng, Đinh Dao cũng không thoát khỏi số phận phải đi tắm ở nhà tắm công cộng.
Dù có cố gắng nắm chặt quần áo không chịu cởi, nhưng Chu Vân Mai chẳng để tâm đến điều đó, hai ba lượt đã giúp cô cởi sạch bộ đồ.
Trong chớp mắt, cả người Đinh Dao đỏ ửng như một con tôm luộc, co ro rụt rè, không dám nhúc nhích.
Cuối cùng, vẫn là Chu Vân Mai không chịu nổi nữa, kéo con gái lại, kỳ cọ từ đầu đến chân sạch sẽ. Đinh Dao cảm thấy mình sắp bị hơi nóng trong nhà tắm hun đến ngất xỉu.
Mẹ cô kỳ cọ rất mạnh tay, khiến cô bắt đầu tự hoài nghi bản thân — rốt cuộc cô đã bẩn đến mức nào chứ… Nếu không bẩn thì làm sao xứng đáng với sức lực mà mẹ đang dùng chứ!
Nhưng cũng coi như cô may mắn, tắm xong rồi mà vẫn không có ai khác vào. Khi Đinh Dao bước ra khỏi nhà tắm, hít sâu một hơi không khí trong lành, liền thấy Đinh Vệ Hồng đang tựa vào gốc cây gần đó, hiển nhiên đã đợi rất lâu. Tóc cậu đã gội sạch, còn chưa khô hẳn, vẫn hơi ẩm ướt.
"Hai đứa về nhà trước đi, mẹ ở đây giặt quần áo luôn, lát nữa còn phải đến nhà ăn. Vệ Hồng, đợi mẹ giặt xong thì mang quần áo về phơi giúp mẹ nhé."
Về đến khu tập thể, Chu Vân Mai không lên lầu ngay mà chỉ tay về phía dãy bệ giặt đối diện tòa nhà. Trên ban công tầng trên cũng có bệ giặt, nhưng khá nhỏ, chỉ đủ để giặt vài món đồ lặt vặt.
Bình thường, phụ nữ trong nhà máy đều xuống bệ giặt chung dưới lầu — vừa rộng rãi, thoải mái, quan trọng nhất là… không phải trả tiền nước!
"Con tự giặt."
Đinh Vệ Hồng mím môi, định lấy quần áo bẩn của mình ra khỏi chậu, nhưng Chu Vân Mai lập tức vỗ vào tay cậu.
“Đừng có nghịch, lên lầu đọc sách với em gái đi! Ba con đã dặn rồi, học kỳ sau vẫn học lớp ba, đừng để đến lúc đó lại không theo kịp!"
“Con…"
“Anh, đi thôi!"
Không đợi anh trai nói hết câu, Đinh Dao đã kéo tay cậu chạy đi. Mẹ giặt đồ giúp con trai mười tuổi thì có gì không đúng?
"Mẹ!"
Bị con gái kéo áo một cách sốt sắng, Chu Vân Mai không nói thêm nữa, chỉ cau mày nhìn Đinh Vệ Hồng, cảm thấy con trai lớn đã mười tuổi rồi mà chẳng biết nhường nhịn em gái chút nào.
"Anh ơi, nước trong đập chứa nước sâu lắm, thường có người chết đuối đấy!”
Đinh Dao lo lắng nhìn anh trai, nhưng không thể đoán được cậu có bị mẹ nói trúng tim đen hay không.
Cảm nhận được ánh mắt quan tâm của em gái, Đinh Vệ Hồng cũng liếc cô một cái, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác khó tả.
Bảo là không buồn thì không đúng, nhưng cậu đã quen bị cha mẹ lơ là từ lâu, không yếu đuối như Đinh Dao nghĩ. Trái lại, sự quan tâm của em gái làm lòng cậu có chút ngứa ngáy.
“Được rồi, đi chung đi!"
Nhìn khuôn mặt bầu bĩnh của em gái, Đinh Vệ Hồng không nhịn được mà giơ tay xoa bóp.
"Anh…"
Cô bé bĩu môi vì bị bóp má, trông cực kỳ buồn cười. Đinh Dao chật vật thoát khỏi tay anh trai, uất ức gọi một tiếng.
Nhưng khi thấy nụ cười thoáng qua trên khóe môi Đinh Vệ Hồng, cô lại cảm thấy mọi thứ đều đáng giá.
***
Cuối cùng, Đinh Dao cũng không thoát khỏi số phận phải đi tắm ở nhà tắm công cộng.
Dù có cố gắng nắm chặt quần áo không chịu cởi, nhưng Chu Vân Mai chẳng để tâm đến điều đó, hai ba lượt đã giúp cô cởi sạch bộ đồ.
Trong chớp mắt, cả người Đinh Dao đỏ ửng như một con tôm luộc, co ro rụt rè, không dám nhúc nhích.
Cuối cùng, vẫn là Chu Vân Mai không chịu nổi nữa, kéo con gái lại, kỳ cọ từ đầu đến chân sạch sẽ. Đinh Dao cảm thấy mình sắp bị hơi nóng trong nhà tắm hun đến ngất xỉu.
Nhưng cũng coi như cô may mắn, tắm xong rồi mà vẫn không có ai khác vào. Khi Đinh Dao bước ra khỏi nhà tắm, hít sâu một hơi không khí trong lành, liền thấy Đinh Vệ Hồng đang tựa vào gốc cây gần đó, hiển nhiên đã đợi rất lâu. Tóc cậu đã gội sạch, còn chưa khô hẳn, vẫn hơi ẩm ướt.
"Hai đứa về nhà trước đi, mẹ ở đây giặt quần áo luôn, lát nữa còn phải đến nhà ăn. Vệ Hồng, đợi mẹ giặt xong thì mang quần áo về phơi giúp mẹ nhé."
Về đến khu tập thể, Chu Vân Mai không lên lầu ngay mà chỉ tay về phía dãy bệ giặt đối diện tòa nhà. Trên ban công tầng trên cũng có bệ giặt, nhưng khá nhỏ, chỉ đủ để giặt vài món đồ lặt vặt.
"Con tự giặt."
Đinh Vệ Hồng mím môi, định lấy quần áo bẩn của mình ra khỏi chậu, nhưng Chu Vân Mai lập tức vỗ vào tay cậu.
“Đừng có nghịch, lên lầu đọc sách với em gái đi! Ba con đã dặn rồi, học kỳ sau vẫn học lớp ba, đừng để đến lúc đó lại không theo kịp!"
“Con…"
“Anh, đi thôi!"
Không đợi anh trai nói hết câu, Đinh Dao đã kéo tay cậu chạy đi. Mẹ giặt đồ giúp con trai mười tuổi thì có gì không đúng?
2
0
2 tháng trước
2 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
