0 chữ
Chương 40
Chương 40: Bị bắt nạt (3)
Không biết câu nói này có tác dụng gì không, chỉ mong anh trai không nhận ra sự bất thường.
Lời nói dối mà bị lật tẩy quá nhanh thì không hay chút nào! Nhưng Triệu Hoa Đông lại chẳng chịu phối hợp với cô, vừa nghe xong đã lập tức kêu oan—
“Ây da, anh nào dám bắt nạt em! Em cố tình muốn anh bị cha anh đánh có đúng không? Với lại, anh đâu có bắt nạt anh em, chính cậu ta chọc giận anh trước đấy chứ!”
“Đừng có đánh trống lảng!”
Đinh Dao bắt đầu thấy chột dạ, liền núp sau lưng Đinh Vệ Hồng, túm lấy vạt áo cậu cầu nguyện. Không biết có thật sự hiệu nghiệm không, nhưng Đinh Vệ Hồng cũng không hỏi han gì thêm.
Không rõ là cậu không để ý hay không muốn nói, chỉ biết tay cậu đang nắm lấy cánh tay cô bỗng siết chặt hơn một chút.
“Em ra đây làm gì?”
Nghe cậu hỏi, Đinh Dao ngước lên nhìn, khuôn mặt lộ vẻ tủi thân. Không phải vì cô lo lắng cho cậu hay sao!
“Anh nói sẽ về ngay, nhưng em đợi mãi mà không thấy anh đâu.”
“Bị vướng chút chuyện.”
Đinh Vệ Hồng ngừng lại một chút. Ban đầu cậu chỉ định đi loanh quanh làm quen địa bàn, ai ngờ lại bị vài kẻ gây sự chỉ vì mặt mũi lạ hoắc.
Nhưng cậu đâu phải dạng dễ bị bắt nạt. Ở đội sản xuất dưới quê, đám nhóc nghịch ngợm có to xác hơn cậu cũng bị cậu dạy dỗ tới nơi tới chốn.
Hai anh em vô tư trò chuyện, mặc kệ xung quanh. Triệu Hoa Đông đứng đó bắt đầu mất kiên nhẫn.
Cậu nhóc là đại ca của đám nhóc trong khu tập thể mà lại bị phớt lờ thế này, còn đâu thể diện?
“Này… ở đây còn có người đấy nhé!”
“Phụt! Hóa ra anh chỉ đứng đó làm cọc thôi à?”
Làm gì có ai tự nói mình như vậy chứ, cậu nhóc ngốc à! Đinh Dao suýt bật cười, nhưng nghĩ đến chuyện cậu nhóc có thể đã bắt nạt anh trai mình, cô lại vội vàng nghiêm mặt lại.
“Em thấy anh định đánh người còn gì, còn nói không phải bắt nạt anh trai em?”
“Anh đã ra tay đâu! Chỉ tình cờ đi ngang qua thôi! Anh thấy cậu ta đánh nhau giỏi, đủ tư cách làm đàn em của anh nên mới nói chuyện, ai ngờ cậu ta chẳng những không thèm để ý mà còn ‘hừ’ một tiếng! Em nói xem, thế này thì anh nhịn sao nổi?”
Triệu Hoa Đông cảm thấy mình thật oan ức. Người đánh nhau với Đinh Vệ Hồng đâu phải cậu nhóc! Mà rõ ràng là nhóc này đang “xử lý” kẻ khác cơ mà!
“Chắc là do anh ồn ào quá thôi! Bình thường anh trai em chỉ phớt lờ anh thôi ấy!”
Đinh Dao nhíu mũi, nhếch môi đắc ý. Cô quá hiểu anh trai mình mà!
“Anh làm đàn em của anh em còn hợp hơn đấy, hừ!”
“Ây dà! Anh chịu thua, được chưa nào! Hai anh em nhà em thật là giống nhau quá đi mất!”
Nghe thấy tiếng “hừ”, Triệu Hoa Đông liền cảm thấy đau đầu. Hình tượng anh minh thần võ của cậu nhóc chắc lại sụp đổ thêm một bậc nữa. Lần này phải đánh bao nhiêu trận mới gỡ gạc lại được đây?!
“Anh, vừa rồi anh đánh nhau à?”
Đinh Dao lo lắng bám lấy cánh tay Đinh Vệ Hồng, cẩn thận quan sát xem cậu có bị thương không.
Xác nhận quần áo cậu vẫn sạch sẽ, cô mới hậm hực quay đầu trừng mắt nhìn đám trẻ xung quanh, hai tay chống nạnh, ra dáng đầy khí thế: “Ai dám bắt nạt anh trai tôi?”
Một tia ý cười thoáng qua trong mắt Đinh Vệ Hồng. Với bộ dạng này của cô bé, ai dám bắt nạt cô mới là lạ! Rõ ràng là rất có khí thế.
Cậu biết hôm qua cô bé không nói thật, nhưng được em gái bảo vệ như vậy, trong lòng cậu vẫn thấy ấm áp.
Lời nói dối mà bị lật tẩy quá nhanh thì không hay chút nào! Nhưng Triệu Hoa Đông lại chẳng chịu phối hợp với cô, vừa nghe xong đã lập tức kêu oan—
“Ây da, anh nào dám bắt nạt em! Em cố tình muốn anh bị cha anh đánh có đúng không? Với lại, anh đâu có bắt nạt anh em, chính cậu ta chọc giận anh trước đấy chứ!”
“Đừng có đánh trống lảng!”
Đinh Dao bắt đầu thấy chột dạ, liền núp sau lưng Đinh Vệ Hồng, túm lấy vạt áo cậu cầu nguyện. Không biết có thật sự hiệu nghiệm không, nhưng Đinh Vệ Hồng cũng không hỏi han gì thêm.
Không rõ là cậu không để ý hay không muốn nói, chỉ biết tay cậu đang nắm lấy cánh tay cô bỗng siết chặt hơn một chút.
“Em ra đây làm gì?”
Nghe cậu hỏi, Đinh Dao ngước lên nhìn, khuôn mặt lộ vẻ tủi thân. Không phải vì cô lo lắng cho cậu hay sao!
“Bị vướng chút chuyện.”
Đinh Vệ Hồng ngừng lại một chút. Ban đầu cậu chỉ định đi loanh quanh làm quen địa bàn, ai ngờ lại bị vài kẻ gây sự chỉ vì mặt mũi lạ hoắc.
Nhưng cậu đâu phải dạng dễ bị bắt nạt. Ở đội sản xuất dưới quê, đám nhóc nghịch ngợm có to xác hơn cậu cũng bị cậu dạy dỗ tới nơi tới chốn.
Hai anh em vô tư trò chuyện, mặc kệ xung quanh. Triệu Hoa Đông đứng đó bắt đầu mất kiên nhẫn.
Cậu nhóc là đại ca của đám nhóc trong khu tập thể mà lại bị phớt lờ thế này, còn đâu thể diện?
“Này… ở đây còn có người đấy nhé!”
“Phụt! Hóa ra anh chỉ đứng đó làm cọc thôi à?”
Làm gì có ai tự nói mình như vậy chứ, cậu nhóc ngốc à! Đinh Dao suýt bật cười, nhưng nghĩ đến chuyện cậu nhóc có thể đã bắt nạt anh trai mình, cô lại vội vàng nghiêm mặt lại.
“Anh đã ra tay đâu! Chỉ tình cờ đi ngang qua thôi! Anh thấy cậu ta đánh nhau giỏi, đủ tư cách làm đàn em của anh nên mới nói chuyện, ai ngờ cậu ta chẳng những không thèm để ý mà còn ‘hừ’ một tiếng! Em nói xem, thế này thì anh nhịn sao nổi?”
Triệu Hoa Đông cảm thấy mình thật oan ức. Người đánh nhau với Đinh Vệ Hồng đâu phải cậu nhóc! Mà rõ ràng là nhóc này đang “xử lý” kẻ khác cơ mà!
“Chắc là do anh ồn ào quá thôi! Bình thường anh trai em chỉ phớt lờ anh thôi ấy!”
Đinh Dao nhíu mũi, nhếch môi đắc ý. Cô quá hiểu anh trai mình mà!
“Anh làm đàn em của anh em còn hợp hơn đấy, hừ!”
“Ây dà! Anh chịu thua, được chưa nào! Hai anh em nhà em thật là giống nhau quá đi mất!”
Nghe thấy tiếng “hừ”, Triệu Hoa Đông liền cảm thấy đau đầu. Hình tượng anh minh thần võ của cậu nhóc chắc lại sụp đổ thêm một bậc nữa. Lần này phải đánh bao nhiêu trận mới gỡ gạc lại được đây?!
Đinh Dao lo lắng bám lấy cánh tay Đinh Vệ Hồng, cẩn thận quan sát xem cậu có bị thương không.
Xác nhận quần áo cậu vẫn sạch sẽ, cô mới hậm hực quay đầu trừng mắt nhìn đám trẻ xung quanh, hai tay chống nạnh, ra dáng đầy khí thế: “Ai dám bắt nạt anh trai tôi?”
Một tia ý cười thoáng qua trong mắt Đinh Vệ Hồng. Với bộ dạng này của cô bé, ai dám bắt nạt cô mới là lạ! Rõ ràng là rất có khí thế.
Cậu biết hôm qua cô bé không nói thật, nhưng được em gái bảo vệ như vậy, trong lòng cậu vẫn thấy ấm áp.
2
0
2 tháng trước
2 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
