0 chữ
Chương 38
Chương 38: Bị bắt nạt (1)
“Không cần.” Đinh Vệ Hồng từ chối ngay lập tức, không cần suy nghĩ. Cậu vốn đã quen với việc hành động một mình, không muốn có cái đuôi theo sau.
Dường như cảm thấy giọng điệu của mình quá cứng rắn, cậu lại bổ sung: “Anh sẽ về ngay.”
“À.”
Nhìn bóng lưng anh trai rời đi mà không hề ngoảnh lại, Đinh Dao đành lủi thủi trở về phòng, nằm bò lên bàn học ngẩn người một lúc lâu.
Hai quyển sách giáo khoa mà Chu Vân Mai tìm được thực ra không nhiều lắm, cô vùi đầu vào đọc, thời gian trôi qua rất nhanh.
Đến khi ngẩng đầu nhìn đồng hồ báo thức trên bàn, cô phát hiện anh trai đã ra ngoài hơn một tiếng.
Cô ló đầu nhìn qua cửa sổ, rồi lại chạy ra ban công ngó nghiêng.
“Không biết anh đi đâu rồi, có khi nào lạc đường không nhỉ?”
Trong lòng thấp thỏm, Đinh Dao cũng không còn tâm trí đọc sách nữa, cô loanh quanh trong phòng khách, chán đến mức đi tới đi lui.
Nhà họ Đinh ban ngày không có thói quen đóng cửa phòng ngủ, tình cờ cô nhìn thấy chiếc giỏ mà Chu Vân Mai để trên giường sáng nay, bên trong là những mảnh vải vụn đã được sắp xếp lại từ tối qua.
Đinh Dao lập tức hứng thú! Trước đây cô rất giỏi thêu thùa, thường xuyên được sư phụ khen ngợi, trong nhóm chị em, tay nghề thêu của cô cũng nổi bật nhất. Nhân lúc mẹ không có nhà, hay là cô thử may vá một chút?
Cô nhanh chóng chuyển hướng chú ý sang chiếc máy khâu đặt ở góc phòng. Trước giờ cô chưa từng sử dụng, nhưng trong trí nhớ, cô đã thấy Chu Vân Mai dùng nó để khâu quần áo.
Chu Vân Mai rất quý chiếc máy khâu này, dù chỉ dùng để vá chứ không may hẳn quần áo, nhưng vẫn cẩn thận phủ lên một tấm ga trải giường cũ, xem như bảo bối để khoe khoang, bởi không phải nhà ai cũng có máy khâu.
Nói là làm, vừa hay trên máy đã có sẵn một miếng vải hoa. Đinh Dao chọn những mảnh vải vụn theo sở thích của mình, loay hoay rất lâu mới phối màu xong, nhưng đến khi bắt tay vào sử dụng máy khâu thì cô bị kẹt lại.
Sau một hồi mày mò, mồ hôi đổ đầy trán, cuối cùng cô cũng khiến chiếc máy hoạt động.
Vì vóc dáng quá nhỏ bé, cô gần như chỉ có thể đặt nửa mông lên ghế, hai chân rướn hết cỡ mới đạp được bàn đạp máy khâu.
Đinh Dao vừa mừng rỡ vừa tự hào, xem ra cô không cần phải khâu từng mũi nữa! Nhưng khi may xong một miếng vải, cô nhìn thành phẩm mà cạn lời.
Đường chỉ xấu đến mức chẳng khác gì một người mới học may! Nếu sư phụ thêu thùa của cô mà thấy chắc sẽ tự trách mình dạy dỗ không tốt.
Bị đả kích nặng nề, Đinh Dao quyết định tạm gác kế hoạch làm rèm vải lại, trước tiên vẫn nên ra ngoài tìm anh trai.
Cô quay lại phòng, lấy chìa khóa của mình. Đó là chiếc chìa khóa mà Chu Vân Mai đã đặc biệt xâu bằng dây đỏ, dài vừa đủ để cô đeo trên cổ.
Tuy cảm thấy hơi ngốc khi đeo như vậy, nhưng có chìa khóa nhà riêng là một niềm tự hào của trẻ con!
Nhưng nghĩ lại, anh trai vẫn chưa có chìa khóa nhà. Đinh Dao nhíu mày, định tối nay sẽ đề nghị với mẹ làm một chìa khóa cho cậu, hoặc đơn giản là đưa luôn chìa khóa của cô cho cậu.
…
Trong khu tập thể có một khoảng sân khá rộng, dù chỉ là nền đất nhưng đã được san bằng, nhiều người qua lại dẫm nát nên rất phẳng. Những lúc nhà máy chiếu phim ngoài trời cũng chọn nơi này, trẻ con trong khu rất thích đến đây chơi.
Dường như cảm thấy giọng điệu của mình quá cứng rắn, cậu lại bổ sung: “Anh sẽ về ngay.”
“À.”
Nhìn bóng lưng anh trai rời đi mà không hề ngoảnh lại, Đinh Dao đành lủi thủi trở về phòng, nằm bò lên bàn học ngẩn người một lúc lâu.
Hai quyển sách giáo khoa mà Chu Vân Mai tìm được thực ra không nhiều lắm, cô vùi đầu vào đọc, thời gian trôi qua rất nhanh.
Đến khi ngẩng đầu nhìn đồng hồ báo thức trên bàn, cô phát hiện anh trai đã ra ngoài hơn một tiếng.
Cô ló đầu nhìn qua cửa sổ, rồi lại chạy ra ban công ngó nghiêng.
“Không biết anh đi đâu rồi, có khi nào lạc đường không nhỉ?”
Trong lòng thấp thỏm, Đinh Dao cũng không còn tâm trí đọc sách nữa, cô loanh quanh trong phòng khách, chán đến mức đi tới đi lui.
Đinh Dao lập tức hứng thú! Trước đây cô rất giỏi thêu thùa, thường xuyên được sư phụ khen ngợi, trong nhóm chị em, tay nghề thêu của cô cũng nổi bật nhất. Nhân lúc mẹ không có nhà, hay là cô thử may vá một chút?
Cô nhanh chóng chuyển hướng chú ý sang chiếc máy khâu đặt ở góc phòng. Trước giờ cô chưa từng sử dụng, nhưng trong trí nhớ, cô đã thấy Chu Vân Mai dùng nó để khâu quần áo.
Chu Vân Mai rất quý chiếc máy khâu này, dù chỉ dùng để vá chứ không may hẳn quần áo, nhưng vẫn cẩn thận phủ lên một tấm ga trải giường cũ, xem như bảo bối để khoe khoang, bởi không phải nhà ai cũng có máy khâu.
Sau một hồi mày mò, mồ hôi đổ đầy trán, cuối cùng cô cũng khiến chiếc máy hoạt động.
Vì vóc dáng quá nhỏ bé, cô gần như chỉ có thể đặt nửa mông lên ghế, hai chân rướn hết cỡ mới đạp được bàn đạp máy khâu.
Đinh Dao vừa mừng rỡ vừa tự hào, xem ra cô không cần phải khâu từng mũi nữa! Nhưng khi may xong một miếng vải, cô nhìn thành phẩm mà cạn lời.
Đường chỉ xấu đến mức chẳng khác gì một người mới học may! Nếu sư phụ thêu thùa của cô mà thấy chắc sẽ tự trách mình dạy dỗ không tốt.
Bị đả kích nặng nề, Đinh Dao quyết định tạm gác kế hoạch làm rèm vải lại, trước tiên vẫn nên ra ngoài tìm anh trai.
Tuy cảm thấy hơi ngốc khi đeo như vậy, nhưng có chìa khóa nhà riêng là một niềm tự hào của trẻ con!
Nhưng nghĩ lại, anh trai vẫn chưa có chìa khóa nhà. Đinh Dao nhíu mày, định tối nay sẽ đề nghị với mẹ làm một chìa khóa cho cậu, hoặc đơn giản là đưa luôn chìa khóa của cô cho cậu.
…
Trong khu tập thể có một khoảng sân khá rộng, dù chỉ là nền đất nhưng đã được san bằng, nhiều người qua lại dẫm nát nên rất phẳng. Những lúc nhà máy chiếu phim ngoài trời cũng chọn nơi này, trẻ con trong khu rất thích đến đây chơi.
2
0
2 tháng trước
2 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
