0 chữ
Chương 15
Chương 15: Trở về quê (4)
Bà cũng mang theo không ít găng tay len mà xưởng phát, sau này tháo ra có thể đan thành áo len, quần len. Ngoài ra, còn mang hai lon sữa mạch nha, để mỗi bên ông bà một lon, thể diện và tình cảm đều chu toàn.
“Con không muốn ăn trứng, con muốn uống nước.”
Đinh Dao không thấy đói, cộng thêm vẫn còn chút mệt mỏi sau khi say xe. Đinh Chấn Hoa vội vàng đưa chiếc bình quân dụng trong tay, còn giúp vặn nắp ra.
Bình nước này vốn chuẩn bị cho con gái, Chu Vân Mai định thêm đường vào nhưng bị Đinh Dao phát hiện và ngăn lại. Cô không thích uống nước đường, mà thích các loại trà hoa hay trà trái cây hơn.
Uống xong nước, cả nhà chuẩn bị tiếp tục lên đường. Từ công xã đến đội sản xuất nơi nhà họ Đinh ở phải đi bộ khoảng bốn, năm mươi phút.
Vì họ không báo trước để người nhà ra đón, chỉ có thể hy vọng gặp xe bò nào đó đi cùng đường. Nhưng hôm nay không phải ngày họp chợ, trên con phố dài của công xã chỉ lác đác vài người, họ đành phải đi bộ.
Với Đinh Chấn Hoa và Chu Vân Mai, quãng đường chưa tới một tiếng không phải vấn đề, nhưng Đinh Dao trong mắt họ lại là cô con gái nhỏ mỏng manh đáng yêu.
“Con gái ngoan, chúng ta phải đi một đoạn dài nữa, để ba cõng con đi nhé!”
Đinh Chấn Hoa từng là lính, thể lực rất tốt. Dù đã giải ngũ nhiều năm nhưng ông vẫn duy trì tập luyện, một cô bé chỉ nặng hơn 20 kg như Đinh Dao ông có thể cõng nhẹ nhàng.
“Đúng vậy, để ba cõng con đi, phía trước đường không được bằng phẳng, cẩn thận đá nhọn làm đau chân.”
Họ chọn đường tắt qua cánh đồng để tiết kiệm thời gian, nhưng đường đi lại gồ ghề hơn.
Chu Vân Mai định lấy chiếc giỏ trên lưng chồng, nhưng Đinh Dao nhanh chóng kéo tay bà, làm nũng: “Mẹ ơi, con muốn tự đi một đoạn, nếu mệt thì để ba cõng sau.”
Chu Vân Mai cúi đầu nhìn con gái, hiểu rằng cô bé tò mò muốn khám phá vùng quê, liền đồng ý. Bà lo con không quen đi đường sẽ bị ngã, nên để cô đi giữa bà và chồng, thỉnh thoảng còn đưa tay đỡ.
“Ồ, là Chấn Hoa đây mà, cả nhà cậu đang trên đường về nhà đấy à?”
Ba người nhà họ Đinh vừa rẽ từ con đường nhỏ ra con đường lớn hơn một chút đã nghe tiếng chuông xe đạp vang lên từ phía sau. Đinh Chấn Hoa quay đầu nhìn lại thì thấy người kia cười lớn, giọng nói rất vui vẻ.
“Đội trưởng, sáng sớm thế này anh đi đâu về vậy?”
Họ từ huyện đi rất sớm, giờ cũng mới hơn tám giờ sáng. Người tới chính là đội trưởng của đội sản xuất nơi nhà họ Đinh ở, cũng mang họ Đinh. Vùng này họ Đinh là họ lớn. Nhưng nhà đội trưởng khá giả hơn, thậm chí có cả xe đạp để đi.
Còn Đinh Chấn Hoa thì chưa có. Tết năm ngoái, nhà máy có phát phiếu mua xe đạp, nhưng chỉ được một chiếc. Ông không muốn tranh nên để lão Triệu lấy.
Khi cần ông chỉ cần nói một tiếng là có xe để đi, hơn nữa ông thường đi theo xe tải của nhà máy, nên không thấy cần thiết phải mua.
“Tôi vừa từ công xã lấy tài liệu về, đi sớm không phải mát mẻ hơn sao! Ồ… Đây là con gái cậu đúng không, là Kiều Kiều phải không?”
Đội trưởng dừng xe, chống tay lên ghi đông nhìn về phía cô bé bên cạnh.
“Kiều Kiều, chào bác hai họ đi con.”
Chu Vân Mai mỉm cười chào đội trưởng, đồng thời đung đưa tay Đinh Dao. Họ Đinh ở đây đông, có người là họ hàng, cũng có người không liên quan.
“Con không muốn ăn trứng, con muốn uống nước.”
Đinh Dao không thấy đói, cộng thêm vẫn còn chút mệt mỏi sau khi say xe. Đinh Chấn Hoa vội vàng đưa chiếc bình quân dụng trong tay, còn giúp vặn nắp ra.
Bình nước này vốn chuẩn bị cho con gái, Chu Vân Mai định thêm đường vào nhưng bị Đinh Dao phát hiện và ngăn lại. Cô không thích uống nước đường, mà thích các loại trà hoa hay trà trái cây hơn.
Uống xong nước, cả nhà chuẩn bị tiếp tục lên đường. Từ công xã đến đội sản xuất nơi nhà họ Đinh ở phải đi bộ khoảng bốn, năm mươi phút.
Vì họ không báo trước để người nhà ra đón, chỉ có thể hy vọng gặp xe bò nào đó đi cùng đường. Nhưng hôm nay không phải ngày họp chợ, trên con phố dài của công xã chỉ lác đác vài người, họ đành phải đi bộ.
“Con gái ngoan, chúng ta phải đi một đoạn dài nữa, để ba cõng con đi nhé!”
Đinh Chấn Hoa từng là lính, thể lực rất tốt. Dù đã giải ngũ nhiều năm nhưng ông vẫn duy trì tập luyện, một cô bé chỉ nặng hơn 20 kg như Đinh Dao ông có thể cõng nhẹ nhàng.
“Đúng vậy, để ba cõng con đi, phía trước đường không được bằng phẳng, cẩn thận đá nhọn làm đau chân.”
Họ chọn đường tắt qua cánh đồng để tiết kiệm thời gian, nhưng đường đi lại gồ ghề hơn.
Chu Vân Mai định lấy chiếc giỏ trên lưng chồng, nhưng Đinh Dao nhanh chóng kéo tay bà, làm nũng: “Mẹ ơi, con muốn tự đi một đoạn, nếu mệt thì để ba cõng sau.”
Chu Vân Mai cúi đầu nhìn con gái, hiểu rằng cô bé tò mò muốn khám phá vùng quê, liền đồng ý. Bà lo con không quen đi đường sẽ bị ngã, nên để cô đi giữa bà và chồng, thỉnh thoảng còn đưa tay đỡ.
Ba người nhà họ Đinh vừa rẽ từ con đường nhỏ ra con đường lớn hơn một chút đã nghe tiếng chuông xe đạp vang lên từ phía sau. Đinh Chấn Hoa quay đầu nhìn lại thì thấy người kia cười lớn, giọng nói rất vui vẻ.
“Đội trưởng, sáng sớm thế này anh đi đâu về vậy?”
Họ từ huyện đi rất sớm, giờ cũng mới hơn tám giờ sáng. Người tới chính là đội trưởng của đội sản xuất nơi nhà họ Đinh ở, cũng mang họ Đinh. Vùng này họ Đinh là họ lớn. Nhưng nhà đội trưởng khá giả hơn, thậm chí có cả xe đạp để đi.
Còn Đinh Chấn Hoa thì chưa có. Tết năm ngoái, nhà máy có phát phiếu mua xe đạp, nhưng chỉ được một chiếc. Ông không muốn tranh nên để lão Triệu lấy.
Khi cần ông chỉ cần nói một tiếng là có xe để đi, hơn nữa ông thường đi theo xe tải của nhà máy, nên không thấy cần thiết phải mua.
Đội trưởng dừng xe, chống tay lên ghi đông nhìn về phía cô bé bên cạnh.
“Kiều Kiều, chào bác hai họ đi con.”
Chu Vân Mai mỉm cười chào đội trưởng, đồng thời đung đưa tay Đinh Dao. Họ Đinh ở đây đông, có người là họ hàng, cũng có người không liên quan.
6
0
2 tháng trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
