0 chữ
Chương 13
Chương 13: Trở về quê (2)
Chu Vân Mai cũng biết chuyện nhà máy đổi giường mới, vì công nhân đông mà nhà ở lại hạn chế, nên có người đề xuất làm thêm một đợt giường tầng để tăng chỗ ở.
"Ừ, nhưng anh đoán là khi có thông báo chính thức, chắc sẽ có nhiều người muốn lấy, có khi lúc đó lại phải thu thêm ít tiền cũng nên."
Có nhiều gia đình có khi chẳng cần, nhưng ba chữ "không mất tiền" khiến ai cũng muốn lấy, thấy nhà khác có mà nhà mình không có thì cảm giác như bị thiệt. Còn nếu phải trả tiền thì lại khác.
"Vậy à?"
Chu Vân Mai cười, vỗ tay khen nhà mình thật may mắn.
"Ba ơi, khi nào mình đi đón anh về vậy?"
Thấy ba mẹ nói chuyện xong, Đinh Chấn Hoa đứng dậy tắt radio, Đinh Dao liền nhanh chóng nhắc lại chuyện này. Cô không quên đâu! Đây là chuyện quan trọng, phải sớm quyết định, càng sớm càng tốt.
"Đợi lần sau ba mẹ được nghỉ nhé!"
Chu Vân Mai suy nghĩ rồi trả lời. Con trai lớn không ở bên cạnh đã quen, nên bà cũng không quá vội vàng. Bà nghĩ rằng đợi lúc nghỉ sẽ về quê luôn, tiện thể ghé thăm nhà mẹ đẻ.
Bà chưa từng nghĩ rằng có thể con trai không muốn cùng họ lên thành phố.
"Lâu vậy sao?"
Chu Vân Mai làm ở nhà ăn, khác với công nhân nhà máy làm ba ca, bà mười ngày mới được nghỉ một lần. Vừa mới nghỉ cách đây hai ngày, Đinh Dao tính ra thì phải đợi bảy, tám ngày nữa.
"Hay là, ngày mai mẹ xin nghỉ hai hôm, cả nhà mình cùng về quê, tiện thể đón Tết Đoan Ngọ."
Không nỡ thấy con gái thất vọng, Đinh Chấn Hoa đề nghị vợ xin nghỉ một ngày.
Công việc của ông không cố định như Chu Vân Mai, mấy ngày nay không có nhiệm vụ thu mua nên khá rảnh, chỉ cần báo với cấp trên là có thể nghỉ.
"Được thôi."
Nhìn ánh mắt mong chờ của con gái, trái tim Chu Vân Mai lại mềm nhũn. Dù không muốn xin nghỉ phép, cuối cùng bà vẫn đồng ý.
Đinh Dao vui mừng nhảy cẫng lên, sau đó lại kéo nhẹ vạt áo, giữ dáng vẻ đoan trang nói chúc ba mẹ ngủ ngon rồi mới quay về phòng, lúc này mới vui sướиɠ xoay vòng vòng.
Có vẻ như sáu năm sống kiếp trẻ con đã ảnh hưởng không nhỏ đến cô!
***
"Kiều Kiều, thấy đỡ hơn chưa?"
Đường từ huyện về quê nhà họ Đinh ở vùng nông thôn không được tốt lắm, nhưng may mà giao thông cũng khá thuận tiện.
Bến xe trong huyện có xe khách đi thẳng tới công xã nhân dân Hồng Tinh, chỉ là xe khá cũ kỹ, chạy trên đường xóc nảy dữ dội.
Xe lắc lư, ngồi trong xe còn nghe thấy tiếng kẽo kẹt, vừa rời khỏi thành không lâu, phía sau xe đã bụi bay mù mịt. Nhưng trong lòng Đinh Dao lại thấy thoải mái khó tả.
Thế nhưng chưa kịp vui mừng lâu thì Đinh Dao đã cảm thấy khó chịu, bởi cô lại say xe! Chuyện này đâu giống như cô tưởng tượng chứ?
"Sao con bé này lại tự nhiên say xe thế? Trước kia đâu có sao đâu?"
Đúng vậy, chính cô cũng muốn hỏi tại sao! Trong ký ức của Đinh Kiều Kiều, dù không về quê nhiều lần nhưng mấy lần đó cô đâu có bị say xe!
Đinh Dao ngồi gần cửa sổ, bên cạnh là Chu Vân Mai, còn Đinh Chấn Hoa ngồi hàng ghế trước. Lúc này ông cũng quay lại, lo lắng nhìn con gái.
Để con gái đi xe thoải mái hơn, họ còn đặc biệt mua vé cho cô. Nhiều người dù con đã cao lớn vẫn không muốn bỏ tiền mua vé, thà bế con chật chội trong chỗ ngồi nhỏ. Thường thì nhân viên bán vé cũng làm ngơ vì đã quen với cảnh đó.
"Ừ, nhưng anh đoán là khi có thông báo chính thức, chắc sẽ có nhiều người muốn lấy, có khi lúc đó lại phải thu thêm ít tiền cũng nên."
Có nhiều gia đình có khi chẳng cần, nhưng ba chữ "không mất tiền" khiến ai cũng muốn lấy, thấy nhà khác có mà nhà mình không có thì cảm giác như bị thiệt. Còn nếu phải trả tiền thì lại khác.
"Vậy à?"
Chu Vân Mai cười, vỗ tay khen nhà mình thật may mắn.
"Ba ơi, khi nào mình đi đón anh về vậy?"
Thấy ba mẹ nói chuyện xong, Đinh Chấn Hoa đứng dậy tắt radio, Đinh Dao liền nhanh chóng nhắc lại chuyện này. Cô không quên đâu! Đây là chuyện quan trọng, phải sớm quyết định, càng sớm càng tốt.
Chu Vân Mai suy nghĩ rồi trả lời. Con trai lớn không ở bên cạnh đã quen, nên bà cũng không quá vội vàng. Bà nghĩ rằng đợi lúc nghỉ sẽ về quê luôn, tiện thể ghé thăm nhà mẹ đẻ.
Bà chưa từng nghĩ rằng có thể con trai không muốn cùng họ lên thành phố.
"Lâu vậy sao?"
Chu Vân Mai làm ở nhà ăn, khác với công nhân nhà máy làm ba ca, bà mười ngày mới được nghỉ một lần. Vừa mới nghỉ cách đây hai ngày, Đinh Dao tính ra thì phải đợi bảy, tám ngày nữa.
"Hay là, ngày mai mẹ xin nghỉ hai hôm, cả nhà mình cùng về quê, tiện thể đón Tết Đoan Ngọ."
Không nỡ thấy con gái thất vọng, Đinh Chấn Hoa đề nghị vợ xin nghỉ một ngày.
Công việc của ông không cố định như Chu Vân Mai, mấy ngày nay không có nhiệm vụ thu mua nên khá rảnh, chỉ cần báo với cấp trên là có thể nghỉ.
Nhìn ánh mắt mong chờ của con gái, trái tim Chu Vân Mai lại mềm nhũn. Dù không muốn xin nghỉ phép, cuối cùng bà vẫn đồng ý.
Đinh Dao vui mừng nhảy cẫng lên, sau đó lại kéo nhẹ vạt áo, giữ dáng vẻ đoan trang nói chúc ba mẹ ngủ ngon rồi mới quay về phòng, lúc này mới vui sướиɠ xoay vòng vòng.
Có vẻ như sáu năm sống kiếp trẻ con đã ảnh hưởng không nhỏ đến cô!
***
"Kiều Kiều, thấy đỡ hơn chưa?"
Đường từ huyện về quê nhà họ Đinh ở vùng nông thôn không được tốt lắm, nhưng may mà giao thông cũng khá thuận tiện.
Bến xe trong huyện có xe khách đi thẳng tới công xã nhân dân Hồng Tinh, chỉ là xe khá cũ kỹ, chạy trên đường xóc nảy dữ dội.
Xe lắc lư, ngồi trong xe còn nghe thấy tiếng kẽo kẹt, vừa rời khỏi thành không lâu, phía sau xe đã bụi bay mù mịt. Nhưng trong lòng Đinh Dao lại thấy thoải mái khó tả.
"Sao con bé này lại tự nhiên say xe thế? Trước kia đâu có sao đâu?"
Đúng vậy, chính cô cũng muốn hỏi tại sao! Trong ký ức của Đinh Kiều Kiều, dù không về quê nhiều lần nhưng mấy lần đó cô đâu có bị say xe!
Đinh Dao ngồi gần cửa sổ, bên cạnh là Chu Vân Mai, còn Đinh Chấn Hoa ngồi hàng ghế trước. Lúc này ông cũng quay lại, lo lắng nhìn con gái.
Để con gái đi xe thoải mái hơn, họ còn đặc biệt mua vé cho cô. Nhiều người dù con đã cao lớn vẫn không muốn bỏ tiền mua vé, thà bế con chật chội trong chỗ ngồi nhỏ. Thường thì nhân viên bán vé cũng làm ngơ vì đã quen với cảnh đó.
6
0
2 tháng trước
5 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
